*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thượng Quan Nhu liếc nhìn Dương Thanh một lần cuối, ánh mắt chứa đầy tiếc thương, sau đó quay đầu rời khỏi nơi này.
Vào lúc này, trong võ quán Yến Đô rộng lớn, chỉ còn lại Dương Thanh và Vương Chiến.
Giờ khắc ấy, Dương Thanh đã bị hơi thở cuồng bạo khủng bố bao phủ, đôi mắt đỏ như máu chỉ còn sót lại lạnh lẽo.
Dáng vẻ hung ác của anh chẳng khác nào một ác ma vừa bò lên từ địa ngục.
Đôi mắt đỏ rực của anh bỗng rơi xuống chỗ Vương Chiến, chân nhấc lên, bước từng bước về phía đó.
Mỗi bước đi, võ quán lại chấn động kịch liệt, mặt đất dưới chân anh nháy mắt hóa thành bột mịn.
"Đi mau!"
Dương Thanh bước vài bước, cuối cùng dừng lại, đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm vào Vương Chiến, giận dữ rống lên.
Anh có thể cảm nhận được, mình của lúc này đã hoàn toàn như nỏ mạnh hết đà, chỉ còn cách thời khắc triệt để vỡ vụn một sợi chỉ nữa thôi.
Hiện tại, anh đã trở nên vô cùng khát máu, chỉ muốn giết sạch tất cả những người xung quanh.
Nếu Vương Chiến không chịu rời khỏi đây, rất có thể giây tiếp theo, anh sẽ không khống chế được bản thân, tự tay giết lão ta mất.
Vương Chiến không đi, lão ta nhìn về phía Dương Thanh, đáy mắt bình lặng, trầm mặc một hồi, lão ta bỗng lên tiếng: "Tiểu Uyển là một cô gái rất rất tốt, trong lòng tôi, con bé như cháu gái tôi vậy".
"Bản thân con bé có y thuật siêu phàm, nếu một ngày y thuật của nó bị lộ ra, chỉ e sẽ bị rất nhiều thế lực hàng đầu để mắt tới".
"Tôi hi vọng, cậu có thể bảo vệ chu đáo cho con bé, tuyệt đối đừng để nó gặp phải bất cứ tổn thương gì".
Vương Chiến đột nhiên nói những lời như thể đang dặn dò hậu sự.
Dương Thanh vốn đang đứng bên bờ vực phát cuồng, lòng chợt nảy lên một dự cảm chẳng lành.
"Đi mau!"
"Tôi cầu xin ông, đi mau!"
Sắc mặt Dương Thanh vặn vẹo vì thống khổ, anh gào thét từng lời.
Anh không biết Vương Chiến muốn gì, nhưng anh biết, Vương Chiến đang trăng trối.
"Bình tĩnh lại! Tỉnh táo lại cho tôi!"
Dương Thanh ôm đầu, gào rống đau đớn.
Anh dốc toàn bộ sinh lực để mình trấn tĩnh lại, nhưng liều thuốc hoàn mỹ trong người anh có dược hiệu quá mạnh, không cách nào trấn định nổi.
Không chỉ có thế, luồng hơi thở điên cuồng tàn bạo trong anh đã càng thêm mãnh liệt.
"A..."
Anh bỗng hét lớn một tiếng, dậm mạnh bước chân xuống đất.
"Ầm ầm!"
Toàn bộ võ quán Yến Đô đều chấn động kịch liệt.
Hơi thở cực mạnh đã phóng về bốn phía, khiến toàn bộ những thứ trong võ quán quanh anh đều hóa thành bột mịn.
Đúng lúc này, trong tay Vương Chiến bỗng xuất hiện một ống thuốc thủy tinh, lão ta ngửa đầu dốc ống thuốc vào miệng.
Trong khoảnh khắc, hơi thở võ thuật trên người lão ta tăng lên vùn vụt.
Thần Cảnh trung kỳ!
Thần Cảnh hậu kỳ!
Thần Cảnh đỉnh phong!
Bán bộ Siêu Phàm!
Siêu Phàm sơ kỳ!
Chỉ trong mấy tích tắc ngắn ngủi, hơi thở võ thuật trên người Vương Chiến đã tăng vọt, từ Thần Cảnh trung kỳ vượt qua bốn cảnh giới, tiến vào Siêu Phàm sơ kỳ.
Không ai hay biết, thân thể Vương Chiến lúc này đang phải chịu đựng nỗi đau đớn và áp lực khủng khϊế͙p͙ cỡ nào.
"Đến đi!"
Cảm thụ luồng sức mạnh khủng bố tràn ngập thân thể, Vương Chiến hét lên một tiếng.
Đời này, mặc dù lão ta đã không còn cơ hội tiến vào Siêu Phàm Cảnh nhưng trước khi chết lại có thể cảm thụ đôi chút cảm giác của Siêu Phàm Cảnh, hơn nữa, còn là chết vì Dương Thanh, cũng coi như có thể yên tâm nhắm mắt.
...
Dòng thời gian quay ngược lại một giờ trước, khi lão ta còn chưa tới võ quán Yến Đô.
Như mọi ngày, Vương Chiến tới phòng khám Ái Dân thật sớm.
Nhưng khi lão ta còn chưa vào phòng khám Ái Dân, một người đàn ông trung niên đột nhiên xuất hiện sau lưng lão ta: "Ông Vương, xin dừng bước!"
Giọng nói kia đột ngột vang lên, khiến Vương Chiến giật mình toát mồ hôi lạnh.
Lão ta quay đầu nhìn, thấy đó là một gã đàn ông trung niên ăn mặc rất mộc mạc, đeo một cặp kính viền đen rất dày, đang cười híp mắt nhìn mình.
"Cậu là ai?"
Vương Chiến cảnh giác hỏi.