"Bạch Vương, liên lạc với Lưu lão quái nhanh lên, chắc ông ta đã giết Dương Thanh rồi chứ?"
Mã Vương sốt ruột thúc giục.
Lão ta mong chờ được nắm giữ Đế Thôn lắm rồi.
"Vương tộc đã chờ đợi ngày này tròn một trăm năm!"
Tiết Vương kích động nói.
Bạch Vương cũng vậy, cười thật to: "Được, tôi sẽ liên lạc với Lưu lão quái ngay!"
Dứt lời, lão ta gọi điện thoại.
Lần thứ nhất, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được!
Lần thứ hai, không liên lạc được!
Lần thứ ba vẫn không liên lạc được!
Nụ cười trên mặt Bạch Vương tắt ngúm, lão ta cứng đờ nói: "Tại sao Lưu lão quái không nghe máy tôi?"
Không hiểu sao Bạch Vương đột nhiên có dự cảm rất xấu.
Mã Vương và Tiết Vương cũng có linh cảm không lành nhưng vẫn cố ghìm sự thấp thỏm xuống.
"Chắc là ông ta bận?"
Mã Vương yếu ớt trả lời.
Bạch Vương và Tiết Vương đều không nói gì, bây giờ mới rạng sáng, có thể bận gì được?
"Có lẽ là Lưu lão quái ngủ rồi!"
Sau một lúc im lặng, Bạch Vương tự an ủi mình.
Tiết Vương cũng lý trí nói: "Ông đã hẹn trước với Lưu lão quái rồi thì đáng ra khi ông ta đến Yến Đô, dù muộn đến mấy cũng liên lạc được chứ không phải là không ai bắt máy như thế này".
"Nếu ông ta đang ngủ nên không nghe được điện thoại hay do tắt máy, điện thoại hết pin thì lời nhắc nhở cũng không nên là số máy vừa gọi không liên lạc được chứ!"
Nghe vậy, Bạch Vương và Mã Vương đều tái mặt.
"Lưu lão quái bảo chúng ta tìm cho ông ta bốn cao thủ Thần Cảnh, như vậy chắc chắn tự tin lắm, trừ khi người đứng đầu Hoàng tộc tới, nếu không thì không ai có thể đánh bại Lưu lão quái cả".
"Chưa kể bản thân ông ta chính là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, lại còn thuần thục sử dụng cổ thuật, cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong tầm thường không phải đối thủ của ông ta đâu".
"Cho dù Hoàng Chủ của Hoàng tộc đến cũng chưa chắc đã chiếm ưu thế!"
Bạch Vương phân tích.
"Chúng ta không biết tình hình của Lưu lão quái thì nên hỏi thăm xem rốt cuộc ở Yến Đô đã xảy ra chuyện gì".
Tiết Vương nghiêm mặt đáp.
Dứt lời, lão ta gọi điện thoại.
Nhưng sau đó lại cúp máy rất nhanh, Tiết Vương nặng nề lên tiếng: "Thám tử của Vương tộc họ Tiết chúng tôi nói rằng trong lúc cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô diễn ra, không hiểu sao Dương Thanh đột nhiên mất kiểm soát, suýt thì giết chết Lưu lão quái".
"Sau đó người của Hoàng tộc lập tức đuổi toàn bộ cao thủ dưới Thần Cảnh ra khỏi võ quán Yến Đô, tiếp đến như thế nào thì không rõ".
Nghe Tiết Vương nói vậy, Bạch Vương và Mã Vương đều ngỡ ngàng.
"Sao... Sao lại vậy được?"
Bạch Vương không tài nào tin nổi: "Lưu lão quái là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong cơ mà, sao lại suýt bị Dương Thanh giết được?"
Mã Vương cũng không tin: "Dương Thanh có mạnh cách mấy cũng không thể cũng là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong chứ?"
Tiết Vương cũng không cách nào chấp nhận được chuyện này, nhưng thám tử của Vương tộc họ Tiết đâu thể lừa dối lão ta.
"Chắc các ông cũng có thám tử chứ? Hỏi bọn họ xem tình hình thế nào", Tiết Vương đề nghị.
Bấy giờ Bạch Vương và Mã Vương mới sực nhớ ra mình cũng có thám tử ở Yến Đô, vội vàng liên lạc.
Chẳng mấy chốc, hai người kết thúc cuộc gọi, nét mặt ai nấy đều trầm trọng, còn ẩn giấu sự sợ hãi.
Hiển nhiên họ cũng nhận được báo cáo giống Tiết Vương, Dương Thanh đã suýt giết được Lưu lão quái và cũng không ai biết được chuyện xảy ra sau đó.
"Bạch Vương, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?"
Im lặng thật lâu, Tiết Vương mở miệng hỏi.
Bạch Vương cắn chặt răng: "Tôi không tin Dương Thanh có thể giết được Lưu lão quái, tin tức chúng ta nhận được chỉ là cậu ta suýt giết thôi chứ chưa biết kết quả cuối cùng".
"Thế thì sao lại cho rằng người chết là Lưu lão quái mà không phải Dương Thanh chứ?"
Nghe thấy những lời này của lão ta, Tiết Vương và Mã Vương như thấy được một tia hy vọng, cho dù mong manh nhưng vẫn đáng