"Chúc mừng Ngũ hoàng tử!"
"Chúc mừng Ngũ hoàng tử!"
...
Những người trong phòng họp rối rít chúc mừng.
Đoàn Vô Viêm nở nụ cười thật tươi, đứng dậy nói: "Sau này xin nhờ mọi người chỉ giáo nhiều hơn!"
Đến lúc này, họ mới hiểu ra tại sao ông ta có thể ngồi ngay bên phải Đoàn Hoàng, hóa ra là đã đột phá vào Thần Cảnh hậu kỳ.
"Anh hai, sau này xin nhờ anh giúp đỡ!"
Cuối cùng, Đoàn Vô Viêm đưa mắt về phía Đoàn Vô Nhai, sảng khoái nói.
"Tất nhiên rồi! Chúc mừng cậu!"
Đoàn Vô Nhai trả lời.
Dù không cam lòng cách mấy, ông ta cũng không thể phủ nhận rằng thiên phú của Đoàn Vô Viêm vượt trội hơn mình.
Nhỏ hơn hai tuổi mà lại có cùng cảnh giới, điều này đã chứng minh ai mới là thiên tài bậc nhất của Hoàng tộc họ Đoàn.
Đoàn Vô Nhai hiểu sự thật này, đương nhiên những người trong Hoàng tộc họ Đoàn cũng vậy. Trong lúc nhất thời, ánh nhìn của cả phòng họp đều dồn về phía ông ta.
Từ khi được xác nhận là người thừa kế cho ngôi vị Hoàng Chủ, địa vị của Đoàn Vô Nhai trong Hoàng tộc họ Đoàn đã rất vững chắc.
Nhưng dường như bây giờ nó đã bị dao động.
"Theo như quy định, người có cống hiến lớn nhất cho Hoàng tộc sẽ được tôi đồng ý thực hiện một yêu cầu".
Đoàn Hoàng nhìn về phía Đoàn Vô Viêm, vẻ hài lòng hiện lên rất rõ.
"Thưa bố, con có thể tiến vào Thần Cảnh hậu kỳ hoàn toàn là nhờ có bố bỏ công sức bồi dưỡng con, không thì sao có thể cống hiến cho Hoàng tộc được? Con không dám yêu cầu gì đâu ạ".
Đoàn Vô Viêm nhanh chóng đứng lên nói.
"Phải có thiên phú và nỗ lực thì mới có thể đột phá đến Thần Cảnh hậu kỳ, cho dù được Hoàng tộc dốc sức bồi dưỡng thì sao?"
Đoàn Hoàng cao giọng nói: "Là một Hoàng tử, đột phá vào Thần Cảnh hậu kỳ chính là một cống hiến lớn lao, con có mong muốn gì có thể nói với bố!"
Nghe lão ta nói vậy, Đoàn Vô Viêm đột nhiên lạnh lùng nhìn Đoàn Vô Nhai rồi nói: "Như vậy thì con xin phép được yêu cầu một điều với bố".
"Bố có thể ban cho con biệt viện ở phía Đông Bắc của Hoàng phủ không ạ?"
Yêu cầu này làm cho Đoàn Vô Nhai tái mặt, bất giác để lộ cơn tức giận ra ngoài.
"Hửm?"
Đoàn Hoàng nhướng mày, lạnh lẽo đưa mắt sang.
Bấy giờ Đoàn Vô Nhai mới nhận ra mình hơi mất bình tĩnh, vội vàng kìm nén lửa giận xuống, siết chặt hai quả đấm, khó chịu nhìn về phía Đoàn Vô Viêm.
Rốt cuộc thì ông ta đã hiểu tại sao đứa em này lại đột nhiên dám khiêu khích mình, và cả ý nghĩa của câu nói ở biệt viện nữa.
Biệt viện phía Đông Bắc của Hoàng phủ chính là nhà của Đoàn Vô Nhai và người vợ quá cố.
"Yêu cầu của con chỉ là một biệt viện thôi sao?"
Đoàn Hoàng nghi hoặc hỏi: "Nếu như bố nhớ không nhầm thì đó là nơi Vô Nhai từng ở đúng không?"
Đoàn Vô Viêm gật đầu, nghiêm túc nói: "Do con thấy đã nhiều năm anh hai không vào biệt viện đó ở".
"Tuy hơi nhỏ nhưng lại rất yên tĩnh, sơn thủy hữu tình, là một nơi lý tưởng để tu luyện”.
"Nếu anh hai không cần dùng đến thì chi bằng nhường lại cho em đi, em sẽ dùng nó để tu luyện".
"Cơ mà không biết anh hai có muốn tặng biệt viện đó cho em không".
Ánh nhìn của tất cả mọi người đồng loạt chuyển sang Đoàn Vô Nhai.
Ai cũng có cảm giác kỳ lạ, Đoàn Hoàng biết hay không thì họ không rõ, nhưng họ biết biệt viện