*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Đoàn Vô Viêm thấy được người tới, lập tức tươi cười rạng rỡ.
"Đoàn Vô Nhai, tôi thật sự muốn nhìn thử xem anh có thể làm gì trước mặt sư phụ tôi?"
Đoàn Vô Viêm cười lớn nói.
Người tới không phải ai xa lạ mà chính là La Tu - sư phụ của Đoàn Vô Viêm.
Mà Tu La không chỉ là sư phụ của Đoàn Vô Viêm, ở Hoàng tộc họ Đoàn, thực lực của lão ta chỉ đứng sau Đoàn Hoàng, cũng là Thần Cảnh đỉnh phong.
"Nhị hoàng tử, Hoàng Chủ có lệnh phải giết Dương Thanh, thế mà cậu lại sai người dẫn Dương Thanh đi, trong mắt cậu còn có Hoàng Chủ nữa không?"
La Tu đứng trước mặt Đoàn Vô Nhai, lạnh lùng nói.
Trong đôi mắt đỏ ngầu của Đoàn Vô Nhai ngập tràn ý chí chiến đấu, ông ta nhìn chằm chằm La Tu gằn giọng nói: "Các người có biết thực lực võ thuật của cậu Thanh mạnh cỡ nào không?"
"Trạng thái chiến đấu của cậu ấy lúc ở đỉnh cao có thể chiến đấu với cao thủ Siêu Phàm Cảnh. Bây giờ tôi đã là bạn của cậu ấy, đợi sau khi cậu ta kế thừa Đế Thôn, chắc chắn sẽ không để Hoàng tộc họ Đoàn chúng ta chịu thiệt đâu".
Vẻ mặt La Tu bình tĩnh, lạnh nhạt nói: "Cậu cũng đã nói đó là lúc thực lực của cậu ta ở đỉnh cao nhưng lúc này cậu ta lại sống chết chưa rõ, dù có tỉnh lại có lẽ cũng sẽ trở thành kẻ vô dụng. Cậu ta có tư cách gì làm bạn với Hoàng tộc họ Đoàn?"
"Thần y của Hoàng tộc họ Đoàn đã khám bệnh cho Dương Thanh, tình trạng sức khỏe của cậu ấy rất tốt, chỉ là không biết tại sao mãi vẫn không tỉnh lại".
Đoàn Vô Nhai vô cùng kiên quyết nói: "Tôi tin không bao lâu nữa Dương Thanh nhất định sẽ tỉnh lại".
"Cậu tin là chuyện của cậu, tôi chỉ biết Hoàng Chủ đã giao nhiệm vụ giết Dương Thanh cho tôi thì tôi nhất định phải làm".
La Tu không hề dao động, giống như người máy, cực kỳ hờ hững nói: "Nhị Hoàng tử, tôi không muốn ra tay với cậu, nhưng nếu cậu lại ngăn cản nữa thì tôi sẽ không khách sáo với cậu đâu".
Sau khi cảnh cáo Đoàn Vô Nhai, La Tu lại nói: "Vô Viêm, giết Dương Thanh!"
Bây giờ Dương Thanh sống chết không rõ, bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng giết anh, nhưng công lao này nhất định phải dành cho Đoàn Vô Viêm.
La Tu là sư phụ của Đoàn Vô Viêm, đương nhiên lão ta sẽ không tranh công với Đoàn Vô Viêm.
"Vâng, sư phụ!"
Đoàn Vô Viêm mừng như điên, một khi giết chết Dương Thanh, biết đâu chừng Hoàng Chủ sẽ tính công lớn cho ông ta thì sao?
Bây giờ ông ta đã có được một viên Luyện Thể Đan, nếu Đoàn Hoàng ban thưởng cho ông ta nhất định giá trị sẽ không kém Luyện Thể Đan.
"Dương Thanh, chết đi!"
Tuy Đoàn Vô Viêm bị Đoàn Vô Nhai một đòn đánh bay, nhưng Đoàn Vô Nhai lại không nặng tay với ông ta, lúc này trên người ông ta lập tức bộc phát hơi thở võ thuật Thần Cảnh hậu kỳ, đạp một cước lên đầu Dương Thanh.
"Cậu dám!"
Đoàn Vô Nhai nổi giận gầm lên, muốn xông lên.
Thế nhưng ông ta vừa nhấc chân lên liền bị La Tu chặn lại.
Đoàn Vô Nhai chỉ có thể trơ mắt nhìn bàn chân của Đoàn Vô Viêm càng lúc càng gần đầu của Dương Thanh.
"Oành!"
Lúc này Độc Du đột nhiên vọt tới đấm lên lồng ngực Đoàn Vô Viêm.
Đoàn Vô Viêm phun ra một ngụm máu, thân thể bay ngược ra ngoài.
Đoàn Vô Nhai không nặng tay với Đoàn Vô Viêm nhưng Độc Du thì sẽ không nương tay. Dù lúc nãy ông ta đã bị La Tu đánh bị thương nặng nhưng vẫn có thể bộc phát được tám phần sức mạnh.
Đoàn Vô Viêm không hề đề phòng hứng trọn một đòn của Độc Du.
"Ông muốn chết!"
Trong mắt La Tu lóe lên sát khí, thân hình lóe lên vọt thẳng về phía Độc Du.
Độc Du biết rõ, hôm nay chỉ có liều chết mới có thể tìm được đường sống, nếu không sẽ bỏ mạng tại đây.
Ông ấy không hề do dự, cả người tràn ngập ý chí chiến đấu mạnh mẽ, hơi thở võ thuật Thần Cảnh hậu kỳ dâng trào.
"Giết!"
Ông ấy hơi nhấc chân lên nghênh chiến.
Đoàn Vô Nhai biết rất rõ, có Tu La ở đây Độc Du sẽ thua chắc.
Thân hình ông ta lóe lên vọt về phía La Tu.
"Oành!"
"Oành!"
Hai tiếng va chạm nặng nề lần lượt vang lên.
Tiếng va chạm thứ nhất là đòn lấy mạng của Tu La khiến Độc Du bị đánh bay ra ngoài trong chớp mắt.
Tiếng va chạm thứ hai