*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mọi người đều kinh hãi, chỉ mình Dương Thanh biết rõ không phải Đoàn Vô Nhai đã đột phá tới bán bộ Siêu Phàm mà là vừa đột phá Thần Cảnh đỉnh phong đã có thực lực mạnh hơn cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong bình thường rất nhiều.
Bởi vì năng lượng của Luyện Thể Đan quá khủng bố, đến mức sau khi Đoàn Vô Nhai đột phá vẫn còn rất nhiều dược hiệu chưa được hấp thụ.
Nói cách khác, hiện giờ Đoàn Vô Nhai đang mượn năng lượng của viên thuốc.
Đương nhiên dù ông ta không uống Luyện Thể Đan vẫn có thể đánh bại La Tu khi vừa mới đột phá.
“Tại sao lại muốn đâm đầu vào chỗ chết?”
Đoàn Vô Nhai do dự nhìn La Tu.
Ông ta vốn muốn tha mạng cho La Tu vì lão ta là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong. Bây giờ Đoàn Vô Nhai cũng đột phá lên Thần Cảnh đỉnh phong, cộng thêm Đoàn Hoàng có thực lực thâm sâu, ba người họ đủ để hủy diệt bất kỳ Hoàng tộc nào.
Thế nhưng La Tu lại muốn giết ông ta.
“Đồ đệ của tao chết vì mày, tao là sư phụ đương nhiên phải trả thù cho nó!”
La Tu nghiến răng nghiến lợi nói: “Đoàn Vô Nhai, giỏi thì giết tao đi!”
“Tao là cao thủ mạnh nhất bên cạnh Đoàn Hoàng. Đoàn Vô Viêm đã chết vì mày, nếu mày còn dám giết tao, dù có đột phá Thần Cảnh đỉnh phong thì ông ấy cũng không dễ dàng tha cho mày đâu!”
Đoàn Vô Nhai châm chọc hỏi: “Vậy sao?”
Dứt lời, ông ta chợt buông tay đang nắm cổ tay La Tu.
“Phập!”
Lưỡi dao của La Tu đâm thẳng vào người ông ta dưới ánh mắt khϊế͙p͙ sợ của mọi người.
“Nhị hoàng tử!”
“Bố ơi!”
Cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn và Đoàn Ngữ Yên đều kinh hãi.
Chỉ Dương Thanh lại nhếch miệng cười, đoán được ý đồ của Đoàn Vô Nhai.
Anh phải thừa nhận, Đoàn Vô Nhai không chỉ có thiên phú võ thuật xuất chúng mà còn có trí tuệ siêu phàm. Người như ông ta đã đủ tư cách trở thành Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Đoàn.
La Tu cũng sững sờ. Lão ta biết rõ ràng Đoàn Vô Nhai có thể giết mình, sao lại đột nhiên buông tay để mình đâm trúng?
“La Tu dám ám sát hoàng tử, tội đáng chém!”
Bỗng Đoàn Vô Nhai lạnh lùng lên tiếng.
Giọng nói của ông ta như viên đá khổng lồ rơi xuống biển, càn quét bốn phương.
Câu nói này vang vọng khắp Hoàng tộc họ Đoàn.
“Bịch!”
Ngay sau đó, ông ta tung chưởng đánh vào đầu La Tu.
Đám người chỉ nghe thấy tiếng va đập nặng nề vang lên. Cơ thể La Tu bay ngược ra ngoài rồi rơi xuống đất, lập tức mất mạng.
Cả không gian lặng ngắt như tờ.
Ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Đoàn Vô Nhai một chưởng tiêu diệt La Tu!
Dù Dương Thanh đã đánh La Tu bị thương nặng từ trước nhưng lão ta vẫn là cao thủ có thực lực chỉ đứng sau Đoàn Hoàng trong Hoàng tộc họ Đoàn.
Giờ đây lại bị Đoàn Vô Nhai vừa mới đột phá Thần Cảnh đỉnh phong giết chết chỉ bằng một chưởng!
Dương Thanh rất hài lòng. Đoàn Vô Nhai chịu một vết thương nhẹ đổi lấy cái chết của La Tu đúng là có lời.
La Tu là cao thủ được Đoàn Hoàng tin tưởng nhất, nếu Đoàn Vô Nhai tùy tiện giết lão ta, e là sẽ bị Đoàn Hoàng truy cứu.
Nhưng bây giờ thì khác. La Tu chủ động tấn công Đoàn Vô Nhai, đâm ông ta bị thương nên ông ta mới giết lại La Tu.
Dù La Tu có mất mạng, ông ta cũng không có tội.
La Tu vốn nhắm vào tim của Đoàn Vô Nhai, nhưng lúc ông ta thả tay La Tu ra đã cố tình dùng sức làm chệch hướng lưỡi dao.
Trông có vẻ Đoàn Vô Nhai bị đâm trúng nhưng