*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Thanh có thể cảm nhận được tâm lý phức tạp vừa yêu vừa hận của Đoàn Hoàng dành cho Vũ Vũ Lan.
“Đoàn Vô Nhai cũng là con trai ruột của ông, sao ông có thể nhẫn tâm giết ông ấy?”
Đoàn Hoàng đỏ mắt nói: “Nhưng nếu tôi không giết nó thì Vũ Vũ Lan cũng sẽ tự mình ra tay giết nó. Không chỉ vậy, có lẽ đến lúc đó cả Hoàng tộc họ Đoàn đều phải gánh chịu thủ đoạn tàn độc của bà ấy”.
“Chuyện do Vô Nhai gây ra, vậy thì nó nên chịu trách nhiệm cho tất cả những điều này, nó không chết thì rất khó để vuốt cơn giận trong lòng Vũ Vũ Lan!”
Nghe Đoàn Hoàng nói thế, trong lòng Dương Thanh cũng hơi hối hận, biết trước thế này thì anh sẽ không ra tay giết chết Đoàn Vô Viêm.
Đoàn Hoàng nói đúng, bây giờ anh cũng chỉ vừa bước vào cảnh giới cao thủ Siêu Phàm, còn Vũ Vũ Lan đã là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh rồi.
Cao thủ ở cấp bậc này quả thực là đứng ở đỉnh cao, dựa vào thực lực hiện tại của Dương Thanh thì thật sự không thể nào đối phó được.
Mặc dù anh có khả năng chiến đấu vượt cấp, nhưng đến Siêu Phàm Cảnh thì sự chênh lệch giữa hai cảnh giới nhỏ bất kỳ đều rất lớn.
So sánh Siêu Phàm Nhất Cảnh và Siêu Phàm Tam Cảnh với nhau, sự chênh lệch giữa hai cảnh giới nhỏ đủ để nới rộng khoảng cách giữa hai cao thủ.
Huống hồ bản thân Vũ Vũ Lan là thiên tài võ thuật, Siêu Phàm Tam Cảnh của bà ta ắt hẳn vượt qua cả cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh bình thường.
“Tôi đã chặn tin tức Đoàn Vô Viêm bị giết, nhưng tôi tin chẳng bao lâu nữa bà ấy sẽ biết được sự thật thôi”.
Đoàn Hoàng nói với vẻ nghiêm trọng: “Bởi vì La Tu chính là cao thủ mà bà ấy sắp xếp bên cạnh Đoàn Vô Viêm, bây giờ La Tu đã chết, Vũ Vũ Lan không liên lạc được với La Tu thì chắc chắn sẽ điều tra xem đã xảy ra chuyện gì”.
“Cậu nghĩ rằng dựa vào thực lực mới bước vào Siêu Phàm Nhất Cảnh của cậu là có thể chịu được cơn giận của Vũ Vũ Lan sao?”
Dương Thanh lập tức im lặng, với thực lực hiện tại của anh thì quả thực không đấu lại.
Hồi lâu sau, đột nhiên anh nhìn Đoàn Hoàng, nghiêm túc nói: “Người giết Đoàn Vô Viêm là tôi, có gì cứ bảo bà ta nhắm vào tôi là được rồi”.
“Dù sao thì giữa hai người cũng có tình cảm, bà ta sẽ tiêu diệt cả Hoàng tộc họ Đoàn các ông vì tôi đã giết con trai bà ta ở Hoàng tộc họ Đoàn sao?”
Đoàn Hoàng vẫn chưa bước vào Siêu Phàm Nhất Cảnh, nói chính xác là bán bộ Siêu Phàm, cũng chỉ cách Siêu Phàm một bước.
Nhưng khoảng cách một bước này, cho dù tài năng võ đạo của Đoàn Hoàng có mạnh hơn nữa thì cũng không phải là đối thủ của Siêu Phàm Nhất Cảnh bình thường.
Cũng chính vì vậy cho nên sau khi nhận ra thực lực của Dương Thanh đã bước vào Siêu Phàm Nhất Cảnh, Đoàn Hoàng đã từ bỏ đấu với Dương Thanh.
Lão ta biết rõ, cho dù tất cả cao thủ của Hoàng tộc họ Đoàn có hợp sức lại thì cũng không phải là đối thủ của một mình Dương Thanh.
Thay vì vậy, chi bằng thẳng thắn nói cho Dương Thanh sự thật, để Dương Thanh cùng gánh cơn giận của Vũ Vũ Lan.
Đoàn Hoàng lắc đầu: “Hơn bốn mươi năm trước, quả thực giữa chúng tôi có tình cảm. Nhưng từ bốn mươi bảy năm trước, sau khi Đoàn Vô Viêm sinh ra, bà ấy đã được cao thủ Hoàng tộc họ Vũ đón về Hoàng tộc họ Vũ rồi”.
“Tình hình bà ấy về sau cũng là tôi tốn rất nhiều tâm tư mới nghe ngóng được, về phần bà ấy còn tình cảm với tôi hay không thì không thể biết được”.
“Nhưng, khả năng không còn tình cảm gì lớn hơn!”
“Tôi muốn đẩy mọi chuyện lên đầu cậu, sự thật cũng là như vậy, quả thực đúng là cậu giết Vô Viêm. Nhưng với sự hiểu biết của tôi về bà ấy thì cho dù bà ấy có tha cho Hoàng tộc họ Đoàn, bà ấy cũng sẽ tự tay giết Đoàn Vô Nhai. Tất nhiên cả cậu nữa, thậm chí là Đoàn Ngữ Yên!”
Dương Thanh lập tức cau mày: “Đoàn Ngữ Yên chỉ là một người bình thường, cô ấy có tội gì?”
“Bởi vì Đoàn Vô Nhai đưa cậu đến Hoàng tộc họ Đoàn, mà cậu lại giết con trai Vũ Vũ Lan, Đoàn Ngữ Yên là con gái của Đoàn Vô Nhai, chắc chắn Vũ Vũ Lan sẽ giết Đoàn Ngữ Yên, khiến Đoàn Vô Nhai chịu nỗi đau