*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dương Thanh cau mày, đây không phải lần đầu có người hỏi anh là ai.
Theo mức độ anh tiếp xúc càng tăng lên thì cũng hiểu ra nhiều điều hơn.
Có lẽ người khác không tin, nhưng sự thật chính là vậy. Sáu năm trước anh rời khỏi Giang Hải, sau khi đến biên giới phía Bắc thì tài năng võ thuật mới dần bộc lộ.
Trong vài năm ngắn ngủi đã trở thành Tướng quân canh giữ biên giới phía Bắc, tốc độ phát triển thế này, ngoài anh và Mã Siêu ra thì chưa từng thấy người thứ ba.
Vốn dĩ anh luôn nghĩ gia tộc Vũ Văn ở Yến Đô là gia tộc của anh, Vũ Văn Cao Dương là bố của anh, nhưng về sau anh mới biết không phải thế.
Vậy chẳng phải bố của mình là người khác à?
Lẽ nào mình thật sự có gia thế vững chắc gì sao?
“Tôi là ai, Hoàng tộc họ Vũ nên biết rất rõ mới đúng”.
Sau một hồi im lặng, Dương Thanh nói với vẻ mặt lạnh nhạt.
“Hừ!”
Lão già của Hoàng tộc họ Vũ cười khẩy: “Trẻ như vậy mà có thể bước chân vào Siêu Phàm Nhất Cảnh, trừ khi cậu có huyết thống mạnh, nếu không chắc chắn điều đó là không thể. Chỉ với sáu năm mà từ một người bình thường đi đến vị trí như hôm nay”.
“Đoàn Vô Viêm do tôi giết, có gì ông cứ nhắm vào tôi là được”.
Dương Thanh không muốn nói nhiều lời vớ vẩn mà đi thẳng vào vấn đề, một mình chịu trách nhiệm cho việc mình làm.
Lão già của Hoàng tộc họ Vũ cau mày, lão ta nên bắt Dương Thanh rồi đưa về Hoàng tộc họ Vũ chịu phạt mới đúng, nhưng xem ra bây giờ muốn bắt được Dương Thanh là điều hoàn toàn không có hi vọng.
Dù sao thì thực lực của Dương Thanh cũng bước vào Siêu Phàm Nhất Cảnh rồi, thậm chí còn mạnh hơn lão ta.
“Đã vậy thì cậu chuẩn bị nhận lấy cơn giận của Hoàng tộc họ Vũ đi!”
Vừa dứt lời, lão già của Hoàng tộc họ Vũ vác thi thể của Đoàn Vô Viêm lên vai rồi sải bước rời đi.
Đến khi bóng lưng của đối phương biến mất, người của Hoàng tộc họ Đoàn mới dám thở mạnh, rất nhiều người đều toát mồ hôi lạnh.
Đoàn Hoàng đi đến bên cạnh Dương Thanh, nhìn anh với vẻ mặt phức tạp, nói: “Chuyện hôm nay đều là lỗi của tôi, nếu không phải tôi nhất quyết muốn giết cậu thì cũng không đến mức xảy ra chuyện thế này”.
Dương Thanh ngạc nhiên, nhìn Đoàn Hoàng, hỏi: “Nhưng tôi là hung thủ giết Đoàn Vô Viêm, ông chắc chắn không truy cứu trách nhiệm của tôi nữa?”
Trong mắt Đoàn Hoàng có vài phần đau thương, đột nhiên lão ta cười giễu: “Cho dù tôi muốn truy cứu trách nhiệm của cậu thì tôi có thể làm được sao?”
Nghe Đoàn Hoàng nói thế Dương Thanh mới nhận ra, cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh kia của Hoàng tộc họ Vũ có thể khiến Đoàn Hoàng bị thương nặng chỉ với một đòn.
Mà thực lực của Dương Thanh còn mạnh hơn một bậc, nếu anh dốc hết sức, e là sẽ giết luôn cả Đoàn Hoàng.
Đoàn Hoàng đã là người mạnh nhất của Hoàng tộc họ Đoàn rồi, ngay cả lão ta cũng không chịu nổi một đòn thì ai có thể trả thù đây?
Đoàn Vô Nhai cũng rất khó chịu, mặc dù giữa ông ta với Dương Thanh không được xem là rất thân thiết nhưng có thể tin tưởng lẫn nhau, ông ta là người bị kẹp ở giữa.
“Cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh của Hoàng tộc họ Vũ đã xuất hiện rồi, chẳng bao lâu nữa cái chết của Đoàn Vô Viêm sẽ truyền đến tai Vũ Vũ Lan, bà ấy có thời gian rồi chắc chắn sẽ ra tay với cậu”.
Đột nhiên Đoàn Hoàng nhìn Đoàn Vô Nhai, nói: “Con là người có tài năng võ thuật mạnh nhất của Hoàng tộc họ Đoàn ta, hôm nay con cũng bước vào Thần Cảnh đỉnh phong thì ngôi vị lẽ ra nên truyền cho con”.
“Nhưng dù sao thì cái chết của Vô Viêm cũng liên quan đến con, Vũ Vũ Lan chắc chắn sẽ không tha cho con, sau này con mãi mãi rời khỏi Hoàng tộc họ Đoàn đi!”
Vừa dứt lời, Đoàn Vô Nhai lập tức biến sắc: “Bố, bố muốn đuổi con đi?”
Đoàn Hoàng lắc đầu, đỏ mắt nói: “Không phải bố muốn đuổi con mà là con bắt buộc phải đi, bố rõ hơn ai hết Vũ Vũ Lan điên cuồng cỡ nào”.
“Từ sau khi bà ấy được đón về Hoàng tộc họ Vũ thì chưa từng tái hôn, nếu không phải ràng buộc gia tộc thì bà ấy đã đón Vô Viêm về Hoàng tộc họ Vũ lâu rồi”.
“Bây giờ bà ấy mất đi đứa con trai yêu quý, con nghĩ bà ấy có thể bỏ qua cho mọi người sao?”
“Con ở lại Hoàng tộc họ Đoàn chỉ có con đường chết thôi,