Lần này, Vũ Vũ Lan thực sự sợ hãi, bà ta có thể cảm nhận được, Dương Thanh thật sự muốn giết mình.
Lần đầu tiên bà ta cảm thấy hối hận.
Bây giờ bà ta đã là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, trên đời này không có ai là đối thủ của bà ta.
Có thể nói, với thực lực của bà ta bây giờ, bà ta có thể sở hữu mọi thứ mà mình muốn.
Còn nếu bà ta chết thì sẽ mất trắng ngay.
“Dương Thanh, đừng giết tôi!”
Bà ta tuyệt vọng nhắm nghiền mắt, hét lớn.
“Rầm!”
Tiếng va chạm trầm đục vang lên.
Nhưng Vũ Vũ Lan đã chờ một lúc lâu mà vẫn không thấy đau đớn.
Bà ta chậm rãi mở mắt, thấy Dương Thanh đấm mạnh xuống đất, mắt đỏ ngầu.
Nắm đấm của Dương Thanh chỉ cách đầu bà ta vài phân.
Có thể thấy, nếu vừa rồi Dương Thanh đấm trúng đầu bà ta, giờ bà ta đã chết rồi.
Khí thế điên cuồng vẫn lan ra từ người Dương Thanh.
Lúc này trông anh như ác ma đến từ địa ngục, khiến Vũ Vũ Lan sợ tới mức run lẩy bẩy.
“Cút! Cút về Hoàng tộc họ Vũ đi!”
Dương Thanh gào thét: “Nếu bà dám đến trêu vào tôi lần nữa, tôi sẽ không bỏ qua cho bà!”
“Được rồi, tôi cút! Tôi cút ngay đây!”
Vũ Vũ Lan vội vàng rời đi.
Lúc này, bà ta chỉ muốn sống chứ không quan tâm đến bất cứ thứ gì khác nữa.
Rốt cuộc Vũ Vũ Lan cũng rời đi, nhưng Dương Thanh vẫn không đỡ hơn, những suy nghĩ điên cuồng như muốn thay thế trí nhớ của anh, biến anh thành cỗ máy chỉ biết giết người.
Anh cố gắng chịu đựng, định dằn những suy nghĩ đó xuống.
Khi chưa bước vào Siêu Phàm Cảnh, anh đã rất khó kìm nén trạng thái điên cuồng này, huống hồ bây giờ anh đã đạt đến Siêu Phàm Cảnh.
Thực lực càng mạnh thì càng khó kiểm soát những suy nghĩ điên cuồng trong đầu hơn.
Dương Thanh cảm thấy nội tạng mình như bị sức mạnh hung bạo này xé rách, khiến anh đau đến mức không muốn sống nữa.
“Gào!”
Anh lại nổi giận gầm lên, mái tóc trắng bay phấp phới theo gió.
“Rầm rầm rầm!”
Anh điên cuồng tấn công những tảng đá, muốn trút hết những suy nghĩ điên cuồng ra ngoài.
Trước đó, ở võ quánYến Đô, Vương Chiến phải dùng liều thuốc Siêu Phàm, tăng thực lực lên ngang với Dương Thanh rồi chiến đấu với anh thì mới khiến những suy nghĩ điên cuồng trong đầu anh biến mất.
Nhưng sau đó Vương Chiến không chịu nổi tác dụng phụ nên đã qua đời.
Đây là nỗi đau trong lòng Dương Thanh.
Bây giờ anh lại rơi vào trạng thái điên cuồng, ai sẽ giúp anh trút những suy nghĩ đó ra ngoài chứ?
“Dương Thanh, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Đúng lúc Dương Thanh sắp không chịu nổi nữa, một giọng nói trêu tức bỗng vang lên.
Dương Thanh lập tức nhìn về phía đối phương, khi trông thấy Black Doctor, nét mặt anh càng thêm dữ tợn.
“Là ông!”
Dương Thanh nghiến răng nghiến lợi, trong mắt tràn ngập sát khí.
Bên cạnh Black Doctor còn có một bóng người quen thuộc, đó chính là Hoa Anh Kiệt - hội trưởng của hiệp hội võ thuật.
Nhưng lúc này, mắt Hoa Anh Kiệt trống rỗng, lão ta ngơ ngác đứng cạnh Black Doctor, đờ đẫn nhìn Dương Thanh, trông chẳng khác gì người chết.
Không những thế, trên người Hoa Anh Kiệt không có chút hơi thở võ thuật nào.
Nhưng Dương Thanh vẫn cảm nhận được sự nguy hiểm.
Cảm giác này vô cùng kỳ lạ, cũng như Black Doctor, tuy trông ông ta rất bình thường, không hề có thực lực gì, nhưng Dương Thanh vẫn cảm nhận được ông ta rất nguy hiểm.
“Dương Thanh, có phải bây giờ cậu đang vô cùng tức giận, rất muốn giết tôi không?”
Black Doctor cười híp mắt, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Nhưng cậu cũng biết mình không có bất cứ hy vọng nào trong việc giết tôi nhỉ?”
“Tôi có thể nói rõ cho cậu biết, tuy tôi không phải người học võ,