Chàng Rể Chiến Thần

Tôi quyết mua nó


trước sau

Ngài Dương?

Nghe thấy cái tên từ lời người đàn ông vạm vỡ đầu trọc, vẻ mặt quản lý đại sảnh tái mét.

Người đầu trọc mặc một chiếc áo sơ mi có hoa văn, bên dưới mặc một chiếc quần tây dài đen, trên cổ đeo một viên Ngọc Quan Âm, cánh tay xăm hình một con sói có cái miệng lớn đang há to như chậu máu.

Lúc này ông ta đi thẳng đến bên cạnh Dương Chấn, hơi khom người, thái độ cực kì cung kính.

Những người vây xem xung quanh đều có vẻ mặt kinh ngạc, ngay sau đó, tất cả mọi người lại nhìn quản lý đại sảnh với vẻ mặt hả hê.

“Đây là sản nghiệp của ông?”

Dương Chấn thản nhiên liếc mắt nhìn đầu trọc hỏi.

“Ngài Dương, trung tâm tắm rửa này không có chút xíu liên quan gì với tôi, tôi chỉ là tiện đường tới tắm một cái thôi.”

Đầu trọc lau mồ hôi lạnh trên trán, vội vàng giải thích, sợ Dương Chấn hiểu lầm.

Ông ta không phải ai khác mà chính là Vương Cường người đã khuất phục trước Dương Chấn ngay nửa tháng trước tại Vương Giả Chi Thành. Mỗi khi nhớ tới chuyện xảy ra ngày hôm ấy thì trong lòng ông ta đều run sợ.

“Nếu không phải thì mua lại chỗ này đi!” Dương Chấn bỗng nhiên nói.

Nghe thấy anh nói vậy, quản lý đại sảnh lập tức biến sắc, trên trán đều là mồ hôi, hiện tại anh ta không hề nghi ngờ lời nói của Dương Chấn chút nào.

Thu nhập của Trung tâm tắm rửa Hoàng Hà như thế nào, anh ta hết sức rõ ràng, nếu tại mình mà trung tâm tắm rửa bị ép bán thì chắc chắn ông chủ sẽ giết chết anh ta.

“Ngài Dương, trung tâm tắm rửa này không đơn giản như vẻ bề ngoài.”

Tuy nhiên, phản ứng của Vương Cường và quản lý đại sảnh không giống nhau, vẻ mặt ông ta có chút khó xử, nói nhỏ bên tai Dương Chấn: “Người cầm lái thật sự ở nơi này chính là nhà họ Ngụy, một trong bốn gia tộc, ông chủ chỗ này chỉ là một con rối được giật dây thôi.”

Dương Chấn hơi bất ngờ, không ngờ anh chỉ tùy tiện tới một trung tâm tắm rửa mà lại là sản nghiệp của nhà họ Ngụy.

Anh chợt nhớ tới, Vân Phong Chi Đỉnh chính là bất động sản do nhà họ Ngụy khai thác.

Một thời gian trước, Ngụy Tường của nhà họ Ngụy còn đến Vân Phong Chi Đỉnh, phao tin là có nhân vật lớn coi trọng biệt thự, còn đề nghị anh chuyển nhượng biệt thự.

Nửa tháng trước Vương Cường mới vừa lên chức, cùng lắm là có thể sánh vai với gia tộc bậc một, đối mặt với nhà họ Ngụy thì ông ta thật sự bất lực.

“Ngài Dương, vừa rồi tôi đã đắc tội nhiều, xin anh thứ lỗi!”

Lúc này quản lý đại sảnh vội vàng đi lên phía trước, vẻ mặt cung kính xin lỗi.

Chuyện người đứng sau tắm rửa Hoàng Hà là nhà họ Ngụy ông ta hoàn toàn không biết gì cả, nếu không cũng sẽ không sợ Vương Cường, càng không xin lỗi Dương Chấn.

“Dương Chấn, hay là thôi đi?”

Tần Đại Quang trời sinh tính nhát gan sợ phiền phức, thấy quản lý đại sảnh xin lỗi, liền vội vàng đi lên thuyết phục Dương Chấn.

“Thưa ngài, vừa rồi là chúng tôi tiếp đãi không chu đáo, xin ông thứ tội, không phải ông muốn tắm rửa sao? Bây giờ tôi sẽ sắp xếp người làm thủ tục cho ông, đồng thời cho ông làm hội viên miễn phí một năm, sau này trong vòng một năm, chỉ cần ông tới đây thì tất cả chi phí đều là miễn phí!”

Quản lý đại sảnh rất có tầm mắt, trước tiên thể hiện sự áy náy, sau đó tặng hội viên miễn phí, thái độ rất là cung kính.

“Anh cảm thấy chúng tôi thiếu cái hội viên này của anh sao?”

Tần Yên không tha thứ, không có ý muốn dàn xếp ổn thỏa chút nào, ba mình chịu nhục, nhất định phải lấy lại danh dự.

“Người đẹp, tôi không có ý đó…”

Quản lý đại sảnh lập tức cuống lên, vội vàng giải thích. Dương Chấn trực tiếp cắt lời anh ta, lạnh lùng nói: “Bớt nói những lời dư thừa đi, hiện tại gọi ông chủ anh tới đây.”

“Đã xảy ra chuyện gì?”

Đúng lúc này, một người đàn ông trung niên mặc âu phục đi giày da bước vào tắm rửa Hoàng Hà.

Nhìn thấy người tới, quản lý đại sảnh thầm nghĩ trong lòng không ổn rồi, vừa rồi còn muốn không quấy rầy đến ông chủ, tự mình xử lý sự việc, thật không ngờ là nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến.

Bây giờ cho dù muốn giấu giếm thì cũng không che giấu nổi, anh ta lau mồ hôi lạnh trên mặt, nói đúng sự thật: “Ông chủ, quý ngài đây nói muốn mua lại tắm rửa Hoàng Hà!”

“Cái gì?”

Người đàn ông trung niên giật mình, trên mặt lập tức xuất hiện sự tức giận.

Bề ngoài tắm rửa Hoàng Hà là một trung tâm tắm rửa nhưng trên thực tế không phải vậy, có thể nói nhờ có tắm rửa Hoàng Hà mà nhà họ Ngụy mới có được mọi thứ như ngày hôm nay.

Một nơi quan trọng như vậy, lại có người tuyên bố muốn mua lại.

“Cậu nhóc, cậu đặc biệt đến đây để gây chuyện sao?”

Người đàn ông trung niên híp mắt nhìn Dương Chấn, chằm chằm, trong ánh mắt hiện lên một tia tàn khốc.

“Đinh Lộc, mẹ nó con mắt nào của cậu nhìn thấy ngài Dương đến gây chuyện? Nếu như không phải cậu nuôi bọn chó này, va chạm với ngài Dương thì chuyện cũng sẽ không ầm ĩ đến như vậy.”

Vương Cường bỗng nhiên đứng dậy, cho dù e ngại nhà họ Ngụy, nhưng ông ta
rất rõ ràng, nếu như vào lúc này ông ta giả chết thì Dương Chấn có thể cho ông ta tất cả thì cũng có thể làm cho ông ta mất đi tất cả.

Đinh Lộc đã chú ý tới Vương Cường từ trước đó, chỉ là trong mắt ông ta, cho dù Vương Cường thượng vị thì cũng còn lâu mới phải đối thủ của nhà họ Ngụy, cùng lắm chỉ là một tên lưu manh, ông ta hoàn toàn khinh thường.

“Anh Cường, đây là chuyện của tắm rửa Hoàng Hà chúng tôi, không phải anh cũng muốn xen vào việc của người khác đấy chứ?” Đinh Lộc thản nhiên nhìn ông ta và nói.

Vương Cường đang muốn bộc phát thì bị Dương Chấn ngăn cản.

“Ông chủ Đinh đúng không? Trung tâm tắm rửa của nhà ông tôi nhìn trúng, nói cái giá đi!”

Dương Chấn nói mà không có biểu cảm gì.

Đinh Lộc đánh giá Dương Chấn từ đầu đến chân mấy lần, mặc quần áo rẻ tiền, hoàn toàn không nhìn ra anh có tài lực gì mà mua tắm rửa Hoàng Hà.

“Cậu nhóc, cậu kiêu ngạo như vậy, còn có thể khiến người như anh Cường nói giúp cậu thì hẳn là thân phận không tầm thường?”

Đinh Lộc bỗng nhiên nói, chỉ là trong lời nói lại mang theo mùi vị mỉa mai.

“Thân phận của tôi là gì ông chưa đủ tư cách để biết.” Dương Chấn lạnh nhạt nói.

“Ông chủ, hình như tôi biết anh ta là ai.”

Đúng lúc này, quản lý đại sảnh bỗng nhiên mở miệng nói: “Người phụ nữ bên cạnh anh ta được mệnh danh là Tổng giám đốc xinh đẹp đệ nhất Giang Châu, năm năm trước cô ta bị bảo vệ của công ty ngủ cùng, nghe nói tên bảo vệ kia còn tới ở rể nhà cô ta, người đàn ông này hẳn là tên bảo vệ kia.”

Lúc quản lý đại sảnh vừa mới nhìn thấy Tần Nhã đã cảm thấy có chút quen mặt, suy nghĩ hồi lâu mới nhớ ra cô là ai.

Vừa rồi suýt chút nữa mình đã bị một người đến ở rể hù dọa rồi, thật đúng là mất mặt.

“Hóa ra chỉ là một thứ rác rưởi nhờ cậy vào vợ mà tinh tướng, tôi còn tưởng là nhân vật lớn nào.”

Đinh Lộc cười khẩy một tiếng: “Cậu nhóc, nhân lúc trước khi tôi vẫn chưa phát uy thì mau cút khỏi đây, nếu không đừng trách tôi không khách khí!”

Dương Chấn lắc đầu bất đắc dĩ, thật nhiều người muốn chết: “Hôm nay, tắm rửa Hoàng Hà, tôi quyết mua!”

Trước đó không phải nhà họ Ngụy muốn cưỡng ép mua Vân Phong Chi Đỉnh từ trong tay mình sao?

Vậy thì thật là tốt, hôm nay mình sẽ ép mua tắm rửa Hoàng Hà từ trong tay nhà họ Ngụy.

Coi như là lấy đạo của người trả lại cho người!

“Nếu cậu đã giả vờ tinh tướng như vậy thì tôi tác thành cho cậu. Ba trăm tỷ! Chỉ cần cậu có thể thanh toán nổi ba trăm tỷ thì ông đây sẽ tự làm chủ bán chỗ này cho cậu!”

Đinh Lộc ngay lập tức bị chọc giận, nhất là dáng vẻ Dương Chấn nhất định muốn mua lại tắm rửa Hoàng Hà càng làm cho ông ta tức giận không thôi.

Vương Cường nghe vậy thì kinh hãi, nếu như Dương Chấn đồng ý chấp nhận việc làm ăn màu xám, đừng nói là ba trăm tỷ, cho dù là ba nghìn tỷ thì mua lại nơi này vẫn có lời.

Nếu như không làm những công việc làm ăn không thể lộ ra ngoài ánh sáng kia thì mua chỗ này ba trăm tỷ hoàn toàn không đáng.

Ông ta vội vàng nói nhỏ bên tai Dương Chấn: “Ngài Dương, giá trị nơi này cùng lắm là một trăm năm mươi tỷ…”

“Đưa tôi số tài khoản, tôi chuyển khoản cho ông ngay bây giờ!”

Vương Cường còn chưa nói xong thì Dương Chấn đã đồng ý với mức giá ba trăm tỷ.

“Ra vẻ, tôi xem cậu có thể giả vờ đến khi nào.”

Sau khi nói số tài khoản cho Dương Chấn, Đinh Lộc cười khẩy nói.

Ông ta thấy cho dù Tần Nhã là Tổng giám đốc Tập đoàn Tam Hòa thì cũng không bỏ ra nổi tới ba trăm tỷ, về phần Dương Chấn, chỉ là tên bảo vệ đến ở rể bị ông ta trực tiếp bỏ quên.

Dương Chấn gửi số tài khoản Đinh Lộc đi, không đến hai phút, điện thoại Đinh Lộc liền vang lên một tiếng “tinh”.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện