Nghe Dương Thanh nói vậy, tài xế là ông Vương rất kinh ngạc, vội nói: “Thưa cậu nhỏ, xe đằng sau là xe của nhà họ Lý, rất có thể người ngồi trong xe là Lý Tấn”.
“Bình thường bên cạnh Lý Tấn đều có cao thủ hàng đầu gia tộc hộ tống, nếu bọn họ đuổi kịp chúng ta sẽ rất nguy hiểm”.
Ông Vương không vui nói.
Ông ta không chỉ là tài xế của Lục Tinh Tuyết mà còn là một trong các cao thủ mạnh nhất nhà họ Lục. Ông ta cảm thấy Dương Thanh rất không đáng tin.
Nào ngờ ông ta vừa dứt lời, Lục Tinh Tuyết đã lên tiếng: “Anh ấy đã nói không cần thì không cần gọi cho ông nội đâu. Chú Vương cứ yên tâm”.
Lúc ở nhà họ Lục, Lục Tinh Tuyết đã tận mắt chứng kiến cao thủ mạnh nhất nhà họ Lục là ông Tề cũng không đánh lại được Dương Thanh. Đương nhiên cô ta sẽ không sợ cao thủ nhà họ Lý.
Nghe vậy, ông Vương thở dài không nói gì thêm, cảm thấy Lục Tinh Tuyết bị tình yêu làm mờ mắt, chỉ có thể tăng tốc để cắt đuôi xe của nhà họ Lý.
“Kít!”
Bỗng ông Vương phanh gấp, chiếc xe đỗ lại trên đoạn đường ít người qua lại.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Lục Tinh Tuyết giật mình hỏi.
Ông Vương trầm giọng nói: “Cô chủ, đằng trước cũng có xe của nhà họ Lý, chúng ta bị chặn đường rồi”.
Bấy giờ Lục Tinh Tuyết mới phát hiện phía trước có hai chiếc xe việt dã Lexus chặn kín đường đi.
Đúng lúc này, chiếc Bentley vẫn luôn đuổi theo phía sau cũng đỗ lại.
Bọn họ bị chặn cả hai đầu, không có cách nào rời đi.
“Cô chủ mau gọi cho chủ gia tộc, khóa chặt xe lại, để tôi đối phó bọn họ trước”.
Ông Vương lập tức mở cửa xe bước xuống. Dương Thanh cũng xuống theo.
“Ai cho cậu xuống xe? Mau lên đi, khóa chặt cửa xe lại!”
Ông Vương thấy Dương Thanh cũng xuống xe, lập tức sa sầm mặt, nghiêm nghị nói.
Mặc dù ông ta xem thường anh, coi anh là đồ vô dụng chỉ biết khoác lác nhưng dù sao anh cũng đi cùng Lục Tinh Tuyết, rõ ràng quan hệ giữa hai người họ không đơn giản.
Nếu Dương Thanh gặp chuyện, ông ta không biết ăn nói với Lục Tinh Tuyết và Lục Nguyên Thông thế nào.
“Lên xe trốn sao? Ha ha, muộn rồi!”
Chợt một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
Một bóng người trẻ tuổi từ trên chiếc Bentley bước xuống, cười híp mắt nhìn chằm chằm Dương Thanh, đôi mắt sắc bén như chim ưng lóe lên sát khí.
Dương Thanh cau mày hỏi: “Anh biết tôi sao?”
Tuy bây giờ anh đang mất trí nhớ nhưng đối phương lại đằng đằng sát khí nhìn mình, đương