*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người nhà họ Lý thấy xe của Lục Tinh Tuyết rời đi mới hốt hoảng chạy lại.
“Mau đưa cậu chủ đi bệnh viện!”
Vệ sĩ nhà họ Lý cuống quýt nói.
“Cút! Cút hết cho tao!”
Lý Tấn nổi giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Vô dụng! Chúng mày đều là lũ vô dụng! Tao bị thằng nhãi kia bẻ gãy tay mà chúng mày chỉ đứng nhìn”.
Mấy gã vệ sĩ cúi đầu im lặng.
Bọn họ cũng chỉ là vệ sĩ nhà họ Lý mà thôi. Nhưng họ lại cảm giác được sát khí dọa người của Dương Thanh.
Nếu bọn họ dám ra tay, không ai dám chắc Dương Thanh có giết luôn họ hay không.
Bọn họ không ngốc tới mức hi sinh cả tính mạng để bảo vệ Lý Tấn, biết rõ không đánh lại được còn khiêu khích anh.
Trong xe của Lục Tinh Tuyết, Mục Thiên Thiên sùng bái nhìn Dương Thanh: “Anh đỉnh thật đấy, chỉ cần ra tay đã trấn áp tất cả, ngầu lắm luôn!”
“Tôi muốn bái anh làm sư phụ, anh nhất định phải dạy tôi tập võ. Sau này tôi cũng muốn trở thành cao thủ hàng đầu như anh”.
Lục Tinh Tuyết nhìn Dương Thanh, trong mắt tràn đầy sùng bái và yêu thương.
Từ nhỏ cô ta đã biết sinh ra trong gia tộc lớn không thể tự quyết định số phận của mình. Vậy nên cô ta luôn mong mỏi tìm được một người chồng có thực lực mạnh mẽ.
Vậy thì gia tộc cũng sẽ không ép cô ta liên hôn nữa.
Sau khi gặp được Dương Thanh, cô ta mới thấy anh chính là người chồng cô ta ước mong từ nhỏ.
Nghĩ vậy, mặt cô ta đỏ bừng lên.
“Chị sao thế? Sao mặt chị đỏ vậy?”
Mục Thiên Thiên đột