*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Chú Lục muốn nghe bố cháu nói gì thì cháu sẽ làm theo lời chú".
Lý Đồng Hạ cắn răng mở loa ngoài.
"Con dẫn người đến nhà họ Lục chưa, phản ứng của Lục Nguyên Thông thế nào?"
Giọng của Lý Sơn đột nhiên vang lên.
Lý Đồng Hạ mặt cắt không còn một giọt máu, giờ thì những người xung quanh đều hiểu nhà họ Lý đang thăm dò nhà họ Lục.
Lục Nguyên Thông giễu cợt nhìn Lý Đồng Hạ, cười híp mắt nói: "Giờ cậu muốn nói gì nữa không?"
"Hửm?"
Lý Sơn nhận ra tiếng của Lục Nguyên Thông, lạnh giọng nói: "Lục Nguyên Thông, ông làm gì con tôi đấy?"
Lục Nguyên Thông nhếch mép: "Ông chủ Lý, ông đang dấy binh hỏi tội đấy à?"
"Hừ!"
Lý Sơn hừ lạnh: "Đối với Lý Sơn này, chỉ cần trở bàng tay là tiêu diệt được nhà họ Lục rồi, cần gì phải dấy binh hỏi tội chứ?"
"Như vậy thì chủ gia tộc họ Lý chờ nhặt xác cho con trai của mình đi!"
Lục Nguyên Thông lạnh lẽo uy hϊế͙p͙.
"Bố, bố đừng nói nữa!"
Lý Đồng Hạ vội vàng ngăn cản, ông ta thật sự rất sợ hãi.
Lý Sơn không hề biết nhà họ Lục quyết tâm đến thế nào, Lý Đồng Hạ có cảm giác gia tộc này đang chủ động khiêu chiến họ.
Nếu là vậy thật thì e là ông ta khó mà rời khỏi đây được rồi.
"Đồ vô dụng! Tao bảo mày đi đòi lại công bằng cho Lý Tấn mà mày làm cái quái gì vậy?", Lý Sơn giận dữ chất vấn.
Lý Đồng Hạ nhanh tay đóng loa ngoài, nói thật nhỏ: "Bố, bố làm ơn đừng nói nữa, lát con về rồi giải thích với bố được không?"
"Không được!"
Nào ngờ thái độ của Lý Sơn cực kỳ cứng rắn, quát tháo: "Mấy đứa mày mang theo cũng chiếm một nửa nhà họ Lý rồi cơ mà? Chẳng lẽ nhà họ Lục còn dám khiêu chiến chúng ta?"
"Bố à, nhà họ Lục dám khiêu chiến thật