Nhìn vào vẻ mặt kinh ngạc của Lý Sơn, Lý Đồng Hạ sực nghĩ đến điều gì bèn nói: "Bố, nhà họ Lục thật sự có một cao thủ rất lợi hại đấy ạ".
"Khi thằng Tấn bị thương, bên cạnh còn có hai cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ, nhưng theo như lời thằng bé và hai tên vệ sĩ đó nói thì đối phương là một người trẻ tuổi, cậu ta đã đánh bại hai cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ chỉ trong tích tắc".
Ông ta đã nói chuyện này với Lý Sơn một lần, lúc ấy lão ta còn cho rằng Dương Thanh chỉ có thực lực Vương Cảnh hậu kỳ.
Bây giờ lại nhắc đến, sắc mặt của Lý Sơn tối sầm: "Nhà họ Lục dám lên mặt như vậy chắc chắn là do có cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong chống lưng, lẽ nào thực lực của người trẻ tuổi mà bố xem thường kia là Vương Cảnh đỉnh phong sao?"
Nghĩ đến đây, mặt lão ta lúc trắng lúc xanh.
Một người mới 27, 28 tuổi mà có thực lực Vương Cảnh hậu kỳ đã đủ gây náo động rồi, bây giờ họ lại phát hiện ra đối phương rất có khả năng là cao thủ Vương Cảnh đỉnh phong.
"Thưa bố, có khi nào người trẻ tuổi này chỉ có thực lực Vương Cảnh trung kỳ, còn nguyên nhân nhà họ Lục dám tỏ thái độ với chúng ta không phải cậu nhóc đó mà là thế lực sau lưng cậu ta không?"
Lý Đồng Hạ cẩn thận hỏi.
Hai mắt Lý Sơn tức khắc sáng ngời: "Nếu phân tích theo hướng này thì mọi chuyện đều rõ rồi!"
"Nhất định là vậy, ban đầu bố còn cho rằng thực lực của người trẻ tuổi đó nằm ở Vương Cảnh hậu kỳ, bây giờ xem ra không phải, lý do thật sự phải là bối cảnh hùng mạnh của cậu ta mới đúng".
Nói đến đây, vẻ lo âu trong mắt Lý Sơn không những không biến mất mà còn rõ ràng hơn: "Con nghĩ xem, trước đó cao thủ trẻ này ngồi trên xe Lục Tinh Tuyết về, có phải là cậu ta để ý con bé đó nên nhà họ Lục định liên hôn với thế lực sau lưng cậu ta không?"
Lý Đồng Hạ gật đầu: "Chắc chắn là vậy rồi ạ, nếu không thì sao cậu ta lại đánh thằng Tấn đến nông nỗi đó được? Chính là nguyên nhân này!"
"Bố, vậy chúng ta nên làm sao đây?"
Ông ta sốt sắng hỏi.
Lý Sơn suy tư một lúc rồi trầm giọng nói: "Xem ra lần này nhà họ Lục đổi đời thật rồi".
Lão ta cảm khái: "Nhà họ Lý và nhà họ Trương cạnh tranh với nhau nhiều năm, không ngờ cuối cùng lại thành rải đường hoa cho nhà họ Lục.
Bọn họ chỉ vì có được một cô con gái xinh đẹp mà được con cháu của gia tộc lớn để mắt đến".
Nghe vậy, những người khác đều buồn bã, trước giờ nhà họ Lý là gia tộc có khả năng thống trị Ninh Châu nhất, giờ thì mọi hy vọng đều tan biến cả rồi.
"Bố à, con có một ý tưởng".
Lý Đồng Hạ đột nhiên lên tiếng: "Nếu nhà họ Lục được gia tộc lớn chống lưng thì sao chúng ta không điều chỉnh ước mơ trở thành bá chủ Ninh Châu lùi về một bước?"
"Ý con là?"
Lý Sơn hỏi.
Lý Đồng Hạ nói lên ý kiến của mình: "Bây giờ hai nhà Lục, Lý đã có xích mích với nhau, nếu nhà họ Lục đứng trên đỉnh Ninh Châu thì nhất định sẽ chèn ép chúng ta, lúc đó nhà họ Trương cũng sẽ giẫm đạp chúng ta".
"Như vậy thì mình nghĩ cách làm mối quan hệ giữa nhà họ Trương và nhà họ Lục trở nên căng thẳng đi ạ".
"Bây giờ lũ họ Trương kia vẫn chưa biết đằng sau nhà họ Lục còn có một gia tộc lớn, chỉ cần dùng một mưu kế nhỏ là có thể gây ra mâu thuẫn giữa bọn họ, một khi sự mâu thuẫn này đến hồi gay gắt nhất thì có lẽ không cần chúng ta ra tay, nhà họ Trương đã tự biến mất khỏi Ninh Châu rồi".
"Bên cạnh đó, chúng ta cũng tìm cách hàn gắn quan hệ với nhà họ Lục, không đứng nhất được thì chí ít cũng phải đứng thứ hai".
Nghe Lý Đồng Hạ phân tích, ánh mắt Lý Sơn lộ ra sự hài lòng, lão vỗ vai con trai mình: "Giỏi lắm! Thế thì bố giao chuyện này cho con, làm tốt thì bố sẽ bỏ qua sơ xuất vừa rồi và khen thưởng cho con".
"Con cảm ơn bố!"
Lý Đồng Hạ mừng rỡ.
Nhà họ Lục không biết rằng nhà họ Lý nghĩ họ có gia tộc lớn làm chỗ dựa, đã bắt đầu kế hoạch âm thầm khơi mào tranh chấp giữa hai gia tộc Lục, Trương.
Hôm sau, Lục Nguyên Thông đang ngồi trong phòng uống trà thì Lục Xuyên chợt hốt hoảng xông vào.
"Bố, không ổn rồi, nhà họ Trương giết hai cao thủ Vương Cảnh sơ kỳ của chúng ta".
Hai mắt ông ta đỏ bừng.
"Xoảng!"
Tách trà trong tay Lục Nguyên Thông rơi xuống đất,