Lúc này, Lục Tinh Tuyết không thèm để ý gì nữa, chỉ muốn gọi Dương Thanh tỉnh lại trong cơn cuồng bạo.
Cô ta chạy tới trước mặt anh, ôm chặt anh, ánh mắt không hề e ngại mà ngập tràn hạnh phúc.
Dường như được nhào vào lòng anh, dù có phải chết cô ta cũng không sợ.
“Đi ra!”
Dương Thanh đột nhiên bị Lục Tinh Tuyết ôm lấy, lập tức gầm lên.
“Em không đi! Không đi!”
Lục Tinh Tuyết bật khóc nói: “Em chỉ muốn anh tỉnh táo lại.
Nhất định anh sẽ kiên trì được, nếu đến cả anh cũng không tin chính mình sao có thể đấu tranh với tâm ma?”
Hai mắt Dương Thanh đỏ ngầu, nhìn Lục Tinh Tuyết như đang nhìn kẻ địch, có gì đó thôi thúc anh giết người con gái đang ôm chặt mình.
Đồng thời, trong đầu lại có giọng nói khác, cô gái này vô tội, không thể giết được.
Nếu anh giết cô ta, đời này sẽ không làm lại được nữa.
“A a a…”
Dương Thanh ngẩng đầu nhìn trời hét lớn.
Sau khi bị Lục Tinh Tuyết ôm lấy, anh không hề chuyển biến tốt, ngược lại càng thêm nóng nảy, muốn xé nát cô ta thành từng mảnh.
“Cút! Cút ra cho tôi!”
Dương Thanh bỗng dùng sức.
Lục Tinh Tuyết phun máu nhuộm đỏ vạt áo, cơ thể rơi thẳng xuống núi như đóa hoa hồng lụi tàn.
Phía trước Ninh Sơn được người ta san bằng nhưng phía sau lại là vách núi dựng đứng cao chót vót.
Nếu rơi từ phía sau sẽ đáp thẳng xuống đường quốc lộ từ độ cao vài trăm mét.
Mà Lục Tinh Tuyết đang rơi xuống từ phía sau Ninh Sơn.
“Vĩnh biệt anh…”
Cô ta như một chiếc lá yếu ớt rơi tự do.
Đúng lúc này, trái tim Dương Thanh chợt quặn thắt như sắp mất đi thứ gì đó vô cùng quý giá.
“Đừng! Đừng mà!”
Rốt cuộc anh cũng khôi phục lại lý trí, đỏ bừng mắt nhìn Lục Tinh Tuyết đang chậm rãi rơi xuống.
“Tinh Tuyết!”
Anh gào lên, không hề do dự nhảy bổ xuống về phía Lục Tinh Tuyết.
Từ lúc rơi khỏi đỉnh núi, Lục Tinh Tuyết đã nhắm chặt mắt, hai hàng nước mắt chảy dài cùng cô ta rơi xuống vực sâu.
Lúc Dương Thanh nhảy khỏi đỉnh Ninh Sơn đã hoàn toàn tỉnh táo, ánh mắt kiên định.
Tốc độ rơi của anh cực kỳ khủng bố, ngày càng tới gần Lục Tinh Tuyết.
Mười mét!
Năm mét!
…
Một mét!
Ngay khi cơ thể của anh và Lục Tinh Tuyết ngang bằng, anh bỗng ôm chặt cô ta vào lòng.
Lục Tinh Tuyết đang rơi tự do bất thình lình bị ôm, lập tức bừng tỉnh.
Cô ta mở mắt ra, trông thấy một gương mặt quen thuộc đang dịu dàng nhìn mình.
“Anh… anh!”
Lục Tinh Tuyết mừng rỡ hỏi: “Em đang nằm mơ sao? Hay là em đã xuyên tới một thế giới song song khác, nơi có thể có được anh rồi?”
“Tinh Tuyết, ôm chặt anh!”
Dương Thanh bỗng lên tiếng.
Lúc này, hai người chỉ cách chân núi hơn một trăm mét, sắp rơi xuống đất.
Dù Dương Thanh có thực lực Siêu Phàm Cảnh nhưng rơi từ đỉnh núi cao mấy trăm mét xuống, không chết cũng phải bị thương nặng.
Lục Tinh Tuyết vô thức ôm chặt anh.
Khi cô ta cúi đầu nhìn xuống, thấy mặt đất cách mình ngày càng cần liền sợ chết khiếp.
“Anh!”
Bấy giờ cô ta mới ý thức được, không phải bản thân xuyên sang thế giới khác, mà là Dương Thanh cũng nhảy xuống với mình.
“Sao anh lại ngốc như vậy?”
Lục Tinh Tuyết đỏ mắt nói.
Cô ta vốn không ôm hi vọng sống sót, trong lòng chỉ có áy náy.
Nếu không vì cô ta tùy hứng, có lẽ Dương Thanh vẫn còn cơ hội sống.
Nhưng bây giờ, anh đã nhảy theo cô ta.
Rơi xuống từ đỉnh Ninh Sơn cao mấy trăm mét chỉ có một con đường chết.