Sau khi Long Tấn đi thực hiện nhiệm vụ, trong tòa biệt thự chỉ còn lại một mình Long Hoàng.
Nỗi bất an ngày một lớn khiến cho tâm trạng của lão ta rất bức bối.
"Rốt cuộc sao thế này?"
Long Hoàng tự hỏi.
Trong lúc lão ta lo nghĩ, tại một căn nhà sang trọng khác trong Hoàng phủ họ Long, Long Tường cũng đang rất sốt ruột.
"Bố ơi, bố gọi con ạ?"
Long Thiên Vũ gõ cửa đi vào.
"Thiên Vũ, ông nội con bảo bố đến gặp ông ấy".
Long Tường vào thẳng vấn đề: "Ông ấy muốn bố thừa kế Hoàng vị!"
"Bố từ chối rồi ạ?"
Không ai hiểu bố bằng con, Long Thiên Vũ hỏi ngay.
Long Tường gật đầu, tự giễu: "Cái gì cũng không quan trọng đối với ông nội con, ông ấy có lòng kiểm soát rất mạnh, cho dù bố ngồi trên vị trí đó thì có lẽ cùng bị ông ấy nắm trong lòng bàn tay".
"Bố muốn rời khỏi Hoàng tộc họ Long, nên gọi con tới đây là muốn hỏi con có suy nghĩ thế nào về việc này".
Từ khi xảy ra mâu thuẫn với Dương Thanh, bị phế bỏ tu vi rồi được anh hứa hẹn rằng Phùng Tiểu Uyển sẽ chữa khỏi bệnh cho mình, Long Thiên Vũ như trưởng thành chỉ trong một đêm.
Giờ đây, hắn ta cũng không quá kinh ngạc khi biết được bố muốn rời khỏi Hoàng tộc họ Long, chỉ là trong mắt có thêm mấy phần lo lắng.
"Bố, bố còn nhớ Long Dược không ạ?"
Long Thiên Vũ thình lình hỏi.
Đương nhiên Long Tường nhớ, ông ta gật đầu nói: "Tất nhiên rồi, Long Dược là anh trai cùng bố cùng mẹ của Long Khoa, cũng là người có thiên phú cao nhất Hoàng tộc họ Long suốt trăm năm qua".
"Nhưng trời không dung được người tài, mới còn trẻ như thế mà đã chết rồi".
Long Thiên Vũ lại lắc đầu: "Con nghe nói Long Dược chưa chết mà là được gia tộc Cổ Võ chú ý, trở thành con rể của họ đấy ạ.
Ông ta ở rể tại đó luôn".
Nghe vậy, sắc mặt Long Tường thay đổi, vội vàng đi đóng cửa rồi mang hắn ta vào phòng làm việc.
Ông ta nặng nề hỏi: "Con nghe ai nói?"
"Bố còn nhớ cứ mười năm sẽ có một số cao thủ không rõ lai lịch đột nhiên đến Hoàng tộc họ Long chứ?"
Long Thiên Vũ lại hỏi chuyện khác.
Long Tường gật đầu: "Ông nội con tự mình tiếp đãi những người đó mà, lại còn rất kính cẩn với họ nữa".
"Cứ mười năm họ lại tới Hoàng tộc một lần, lần nào Hoàng tộc cũng tổ chức cuộc so tài võ thuật giữa các hậu bối".
"Chuyện này có vấn đề gì sao?"
Long Thiên Vũ gật đầu: "Vào ba mươi năm trước, khi đó con mới bốn năm tuổi, con tận mắt nhìn thấy Long Dược cũng ở trong nhóm những người sắp đi, ông nội đích thân ra tiễn".
"Ban đầu, con nghĩ đó chỉ là giấc mơ thôi.
Cho đến mấy ngày trước, ông nội bảo con đến gặp, con nghe thấy ông nội nói chuyện với ông Tấn, có nhắc đến Long Dược, gia tộc Cổ Võ và chuyện ở rể gì đấy".
"Tuy không nghe được toàn bộ nội dung nhưng dựa vào những thông tin đó, về cơ bản con có thể xác định Long Dược vẫn chưa chết mà là được người của gia tộc Cổ Võ dẫn đi, ở rể tại đó nhờ vào thiên phú xuất sắc của mình".
Nghe hắn ta nói xong, nét mặt Long Tường trở nên thẫn thờ: "Thì ra là như vậy!"
Ông ta cũng đoán già đoán non về cái chết của Long Dược, nhưng đến tận lúc này mới biết Long Dược còn sống, không những thế còn được người của gia tộc Cổ Võ mang đi.
"Bố, mấy chuyện con vừa nói đều không quan trọng, quan trọng là con nghi ngờ cái chết của Long Khoa là do chính tay ông nội làm!"
Long Thiên Vũ không sợ chết nói ra tin động trời.
Vừa dứt lời, mặt mày Long Tường nháy mắt tái mét, vội vàng đưa tay che miệng hắn ta lại.
"Đừng nói linh tinh chứ!"
Ông ta mắng.
Long Thiên Vũ lắc đầu: "Bố à, con không có nói linh tinh.
Cậu Thanh là người như thế nào, con biết rất rõ.
Nếu cậu ấy thật sự muốn giết Long Khoa thì sao phải giết một cách lén lút thế chứ?"
"Với thực lực của cậu ấy, thần không biết quỷ không hay lẻn vào Hoàng tộc họ Long để giết ông nội cũng dễ như trở bàn tay chứ đừng nói là giết Long Khoa".
"Cậu ấy