Dương Thanh định tiếp tục dò hỏi lại nghe Vô Danh nói: “Được rồi, cái gì nên nói ta đều đã nói cho con biết, đừng hỏi nhiều nữa.
Có hỏi ta cũng không nói đâu”.
Nghe vậy, vẻ mặt Dương Thanh chua chát.
Anh hiểu rõ tính cách của ông cụ.
Sư phụ đã không muốn nói thì chắc chắn sẽ không nói ra nửa lời.
Nhưng lời nói của Vô Danh khiến anh càng tò mò chuyện của bố mẹ mình hơn.
“Sư phụ cho con hỏi một câu cuối cùng, mẹ con là Dương Tuyết Nhạn sao?”
Dương Thanh bỗng nhìn Vô Danh, ánh mắt cố chấp.
Vô Danh nhìn chằm chằm anh hồi lâu mới đáp: “Sau này con sẽ biết!”
“Con chỉ cần biết với thực lực hiện giờ, con vẫn chưa đủ tư cách biết một số chuyện.
Càng biết nhiều con sẽ càng gặp nguy hiểm”.
“Lần này ta tới Hoàng tộc họ Long cứu con, nhưng không phải lần nào ta cũng tới cứu con được”.
Dương Thanh gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Thực lực của anh rất mạnh, nhìn như vô địch khắp Chiêu Châu.
Thế nhưng nghe Vô Danh nói, anh mới nhận ra con đường cần đi vẫn còn rất dài.
“Không cần nghĩ ngợi nhiều.
Hiện giờ quan trọng nhất là con phải nghĩ cách nâng cao thực lực.
Chỉ khi con đủ mạnh mới có tư cách biết thêm nhiều chân tướng”.
Vô Danh vỗ vai Dương Thanh, quay lưng nói: “Ta cũng phải đi rồi!”
“Sư phụ!”
Thấy Vô Danh định đi, trong mắt Dương Thanh tràn đầy quyến luyến.
Nhưng đúng lúc này, mấy luồng khí thế khủng bố đột nhiên tràn tới.
“Ồ?”
Vô Danh cau mày, ánh mắt lấp lóe: “Xem ra phiền phức lại tới nữa rồi!”
Dương Thanh cũng cảm nhận được, nhíu mày nói: “Không biết là đến vì con hay vì Hoàng tộc họ Long”.
Long Phúc đã đưa Long Thiên Vũ rời đi.
Hiện giờ Hoàng tộc họ Long do Long Tấn làm chủ.
Lúc này Long Tấn cũng dẫn đầu cao thủ trong gia tộc chạy vọt ra, ai nấy đều tỏ vẻ lo lắng.
“Ầm ầm ầm!”
Một giây sau, ba luồng khí tức mạnh mẽ ập tới như.
Ba cao thủ chợt xuất hiện trong Hoàng phủ Long như thần tiên giáng trần.
“Xin hỏi các vị là ai?”
Long Tấn bước tới trầm giọng hỏi ba cao thủ mặc chiến giáp.
Cả ba đều mặc chiến giáp màu đen, toàn thân ngập tràn khí tức âm trầm, trông như chiến sĩ thời cổ đại.
Quan trọng là khí thế của ba người họ vô cùng khủng khiếp, nhất là người trung niên dẫn đầu.
Đến cả Dương Thanh cũng không thể cảm giác được sự mạnh mẽ của đối phương, chỉ mơ hồ cảm thấy cảnh giới của cao thủ dẫn đầu giống với Long Phúc vừa rời đi, đều là Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Hai cao thủ còn lại có thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh.
Dương Thanh không phải đối thủ của bất kỳ ai trong ba người này, vậy mà hiện giờ lại tới một lúc ba người.
“Dương Thanh ở đâu?”
Cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh dẫn đầu quét mắt nhìn xung quanh, lạnh giọng hỏi.
Hai mắt Dương Thanh lóe sáng, đối phương đến vì mình sao?
Vô Danh đứng cạnh Dương Thanh híp mắt lại.
Cảnh giới của lão vượt xa Siêu Phàm Ngũ Cảnh.
Với cảnh giới của ba người này, bọn họ đều không thể cảm giác được thực lực của lão.
Cao thủ của Hoàng tộc họ Long nhao nhao nhìn về phía Dương Thanh.
Ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh lập tức nhìn chằm chằm anh.
Cao thủ dẫn đầu lạnh lùng hỏi: “Cậu là Dương Thanh? Là người giết ông chủ của chúng tôi sao?”
Toàn bộ Hoàng tộc họ Long bị một luồng sát khí mãnh liệt bao phủ.
Nhất là Dương Thanh chỉ cảm thấy hai vai bị đè nặng như đang phải chống đỡ một ngọn núi lớn, khiến anh thấy khó thở.
Dù sao anh cũng chỉ là cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh, mạnh hơn nữa cũng chỉ đánh ra được thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh.
Nhưng trong ba cao thủ trước mắt, người yếu nhất cũng là cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh.
“Chính là tôi!”
Dương Thanh cất bước đi lên, lạnh giọng hỏi: “Ông chủ các người nhắc tới là Long Dược phải không?”
Trông cách ăn mặc của bọn họ chỉ có thể đến từ gia tộc Cổ Võ.
Mà anh chỉ