Chàng Rể Chiến Thần

1475: Một Mình Chiến Đấu


trước sau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.


Lời của Lưu lão quái khiến tất cả mọi người đều sững sờ, không ngờ Diệp Hoàng thật sự bị lão ta giết chết rồi.

Dương Thanh cũng lập tức nhớ ra Lưu lão quái vốn dĩ đến từ Miêu Thành, mà Miêu Thành là nơi ẩn thế chuyên tu luyện cổ thuật.

Bản thân Lưu lão quái cũng là đại sư cổ thuật, lúc trước khi giao chiến với anh, lão ta cũng từng sử dụng cổ thuật mạnh mẽ.

Dương Thanh tận mắt nhìn thấy Lưu lão quái dùng cổ thuật giết người, diễn tả bằng từ “giết người trong vô hình” cũng không quá đáng.

“Lưu lão quái!”  
Vẻ mặt Diệp Lâm vô cùng dữ tợn, lão ta quát khẽ một tiếng.

Diệp Hoàng là con trai của lão ta, cũng là đứa con trai xuất sắc nhất, nếu không mấy chục năm trước, vị trí Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Diệp cũng sẽ không giao cho Diệp Hoàng.

Mà Diệp Hoàng cũng không phụ sự kỳ vọng của lão ta, bây giờ đã bước vào Siêu Phàm Cảnh, thiên phú võ đạo như vậy có thể nói là hàng đầu ở cả Chiêu Châu.

Chỉ cần hôm nay bọn họ có thể làm cho Đế Thôn xuất thế, sau đó khống chế trong tay mình, Hoàng tộc họ Diệp sẽ có thể trở thành gia tộc hàng đầu không thua gì Hoàng tộc cổ xưa.

Nhưng bây giờ, con trai ưu tú nhất của lão ta, Hoàng Chủ của Hoàng tộc họ Diệp đã chết rồi, quan trọng là Diệp Hoàng còn bị đồng bọn hợp tác với mình giết chết, đúng thật là nực cười.

“Diệp Lâm, tuy mục đích của tôi và ông không hoàn toàn giống nhau, nhưng chúng ta có cùng một mục đích, đó chính là giết chết Dương Thanh”.

“Có lẽ ông cũng biết Dương Thanh bây giờ mạnh đến mức nào, dù là ông hay tôi đều không phải đối thủ của cậu ta.


Một khi cậu ta đánh bại tôi và ông, hai chúng ta sẽ chết chắc.

Đến lúc đó, Hoàng tộc họ Diệp của ông cũng hoàn toàn bị tiêu diệt”.

“Tôi vốn dĩ là đại sư cổ thuật, chỉ cần tôi có thể có được tinh huyết của cao thủ mạnh hơn, sẽ có thể nâng cao thực lực trong khoảng thời gian ngắn”.

“Bây giờ võ thuật của con trai ông đã bị phế, đối với ông ta, sống sót cũng là đau khổ, tôi chỉ cho ông ta ra đi một cách thoải mái mà thôi, còn có thể nâng cao thực lực của tôi”.

“Ông phải hiểu, tôi mạnh rồi sẽ có thể thuận lợi giết chết Dương Thanh, đến lúc đó Hoàng tộc họ Diệp của ông cũng sẽ được lợi”.

Lưu lão quái nhìn chằm chằm Diệp Lâm bằng đôi mắt đỏ tươi.

Trên mặt Diệp Lâm tràn đầy lửa giận, chỉ muốn xé nát Lưu lão quái.

Nhưng lão ta cũng hiểu Lưu lão quái nói là sự thật, không biết vì sao bây giờ thực lực của Dương Thanh bỗng dưng tăng vọt, ngay cả lão ta cũng không phải đối thủ của anh.

Chuyện hôm nay cực kỳ quan trọng với Hoàng tộc họ Diệp, liên hệ tới cả tương lai của Hoàng tộc họ Diệp.

Lão ta là cao thủ mạnh nhất của Hoàng tộc họ Diệp, một khi lão ta thất bại, Dương Thanh chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Hoàng tộc họ Diệp.

Tuy đúng là có lý, nhưng Lưu lão quái giết chết con trai mình, mối thù này vẫn còn đó.


“Đây là thánh dược chữa thương của Miêu Thành tôi, coi như tôi bồi thường việc sử dụng tinh huyết của con trai ông”.

Lưu lão quái tiện tay ném một bình sứ trắng về phía Diệp Lâm.

Diệp Lâm nhận lấy bình thuốc, vẫn không thể kìm nén lửa giận trong lòng, nhưng lão ta cũng hiểu bây giờ không phải lúc tính sổ với Lưu lão quái.

“Được! Tôi sẽ tạm thời bỏ qua mối thù giết con trai!”  
Diệp Lâm cắn răng nghiến lợi nói.

“Ha ha, được! Hợp tác vui vẻ!”, Lưu lão quái cười to.

Lúc này, đôi mắt lão ta hoàn toàn đỏ ngầu, khí thế võ đạo trên người cũng cực kỳ điên cuồng, một khí thế võ đạo vượt xa Siêu Phàm Ngũ Cảnh phát ra từ trên người lão ta, giống như muốn trấn áp toàn bộ Yến Đô vậy.

Trong mắt Dương Thanh nhiều hơn mấy phần nghiêm nghị, anh khó khăn lắm mới đột phá đến Siêu Phàm Tam Cảnh, cũng lần đầu tiên tu luyện phép hô hấp tầng thứ sáu của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, dù thành công, nhưng dẫu sao cũng chỉ mới bắt đầu tu luyện.

Tạm thời cũng chỉ miễn cưỡng dùng phép hô hấp tầng thứ sáu bộc phát ra thực lực của thể đấu với Siêu Phàm Ngũ Cảnh thôi.

Mà khí thế trên người Lưu lão quái cực kỳ đáng sợ, có lẽ đã đạt đến Siêu Phàm Lục Cảnh, bây giờ còn có một Diệp Lâm là Siêu Phàm Ngũ Cảnh.


Chuyện này đem lại áp lực rất lớn với Dương Thanh, muốn dựa vào sức một người đánh bại hai người này, gần như không có hy vọng.

Nhưng bây

giờ hai anh em Tống Tả và Tống Hữu đều đã bị thương nặng, dù còn có sức đánh một trận, nhưng vẫn không phải đối thủ của Diệp Lâm.

Muốn đánh bại Lưu lão quái và Diệp Lâm, chỉ có thể dựa vào anh thôi.

“Diệp Lâm, ngay cả nỗi nhục như thế mà ông cũng có thể khoan nhượng sao? Lưu lão quái đã giết chết con trai của ông, ông không đi trả thù lão ta lại còn muốn đến giết tôi, không cảm thấy buồn cười à?”  
Dương Thanh lạnh lùng chất vấn.

Diệp Lâm không hề che giấu ý muốn giết chết Dương Thanh của mình, nhìn chằm chằm Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ bừng: “Đây đều do mày ép, nếu không vì mày thì Đế Thôn đã xuất thế, đã bị Hoàng tộc họ Diệp của tao khống chế rồi”.

“Nếu không vì mày, con trai Diệp Hoàng của tao sao có thể chết? Cho nên tất cả những chuyện này đều do mày cả.

Dương Thanh, mày nhất định sẽ phải trả giá nặng nề! Đợi sau khi giết chết mày rồi, tao sẽ đuổi cùng giết tận tất cả những người có liên quan đến mày, tao thề đấy!”  
Nghe Diệp Lâm nói xong, trong mắt Dương Thanh tràn đầy sát khí, vốn dĩ sau khi biết Diệp Hoàng bị Lưu lão quái giết chết, anh còn rất vui vẻ, nhưng không ngờ Diệp Lâm lại tính hết những thứ này lên đầu anh.

Không những thế còn muốn liên thủ với kẻ giết con trai mình để đối phó với anh.

“Dương Thanh, hôm nay mày nhất định phải chết! Tao sẽ dùng máu tươi của mày để nuôi dưỡng cổ trùng, đến lúc đó, thực lực của tao lại có thể tiến thêm một bậc rồi, ha ha ha ha…”   
Lưu lão quái điên cuồng cười to, trong lúc cười to, một khí thế võ đạo đáng sợ phát ra từ trên người lão ta.

“Giết!”  
Lưu lão quái tức giận quát một tiếng, gần như lập tức xuất hiện ở trước mặt Dương Thanh.

“Giết giết giết!”  
Diệp Lâm cũng tức giận xông về phía Dương Thanh, giống như muốn trút hết sự căm hận vì cái chết của Diệp Hoàng lên người anh vậy.


Một cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, đều là cao thủ hàng đầu hàng thật giá thật, bây giờ lại liên thủ đối phó với một cao thủ mới bước vào Siêu Phàm Tam Cảnh.

Nếu chuyện này lộ ra ngoài, e rằng mấy gia tộc ẩn thế kia sẽ phải khiếp sợ.

Cảm nhận được sát khí vô cùng mãnh liệt kéo về phía mình, Dương Thanh cũng không dám lơ là, sử dụng phép hô hấp tầng thứ sáu của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh đến cực hạn.

Tuy chỉ mới tu luyện tới phép hô hấp tầng thứ sáu, nhưng đã không còn thời gian để anh làm quen nữa rồi, anh chỉ có thể dốc hết sức để nâng cao thực lực thôi.

Gần như cùng một lúc, một khí thế võ đạo có thể sánh bằng Siêu Phàm Lục Cảnh phát ra từ trên người Dương Thanh.

“Cút!”  
Dương Thanh giận dữ quát một tiếng, dồn khí xuống đan điền, giậm mạnh xuống đất, mặt đất rung lên, trước mặt anh bỗng nhiên xuất hiện một cái khe hở rộng nửa mét, xung quanh anh cũng bụi đất tung bay.

Lúc này Lưu lão quái đã xông tới, giơ tay lên đánh ra một đòn, nhắm thẳng vào đầu Dương Thanh.

Còn Diệp Lâm thì bị khe hở đột nhiên xuất hiện trước mặt Dương Thanh ngăn cản, nhưng cũng chỉ trong nháy mắt đã vượt qua khe hở, xông về phía Dương Thanh.

Đòn tấn công của hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh cùng nhằm vào Dương Thanh.

“Oành!”  
Dương Thanh biết không thể né tránh, chỉ có thể ra chiêu ngăn cản, anh đấm ra một phát, đấu với đòn tấn công của Lưu lão quái.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện