Không lâu sau, sau khi nhân viên y tế xử lý qua cánh tay Diệp Thiên Minh, hắn lại quay về khoang hạng nhất, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng ánh mắt âm u, chỉ hận không thể giết anh ngay lúc này.
Dương Thanh vẫn không thèm mở mắt ra, hình như đã ngủ thiếp đi.
Còn Tống Tả và Tống Hữu thì lại rất cảnh giác, luôn quan sát tình hình xung quanh, đề phòng xảy ra chuyện như vừa rồi.
Trong khoang, thỉnh thoảng lại có người nhìn về phía Dương Thanh bằng ánh mắt ngờ vực, rõ ràng đang rất tò mò về thân phận của anh.
“Này!”
Đường Ức Nhu bỗng đẩy nhẹ Dương Thanh, gọi khẽ.
Dương Thanh mở mắt ra, quay sang nhìn Đường Ức Nhu, hỏi: “Có chuyện gì à?”
Khi đối mặt với Dương Thanh, Đường Ức Nhu bỗng thấy hoảng hốt một cách khó hiểu, mặt cũng đỏ bừng.
Cô ta nhanh chóng bình tĩnh lại, nghiêm túc nhìn Dương Thanh rồi nói khẽ: “Hai mươi phút nữa máy bay sẽ đáp xuống sân bay quốc tế ở Hoàng thành Diệp, tôi khuyên anh đừng rời khỏi sân bay, vừa xuống máy bay thì mua luôn vé khác để rời khỏi Hoàng thành Diệp đi”.
“Bằng không, với tính cách của Diệp Thiên Minh, chắc chắn anh ta sẽ không bỏ qua cho anh, dù sao anh ta cũng là cháu Diệp Hoàng, có thể nói ở Hoàng thành Diệp, không mấy ai dám đắc tội với anh ta hết”.
“Thế nên anh phải rời khỏi Hoàng thành Diệp, rõ chưa?”
Dương Thanh không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Đường Ức Nhu, trước ánh nhìn của anh, Đường Ức Nhu thoáng rùng mình, tức giận nói: “Anh đừng nghĩ nhiều, tôi chỉ không muốn liên lụy đến anh mà thôi, dù sao tôi cũng là vợ chưa cưới của Diệp Thiên Minh, vì anh ta muốn ngồi cạnh tôi nên hai người mới xích mích”.
Dương Thanh chợt hỏi: “Cô cũng không thích anh ta à?”
Đường Ức Nhu nhìn về phía Diệp Thiên Minh với vẻ hơi e ngại rồi lắc đầu, mắt đỏ hoe: “Tôi ở trong gia tộc lớn, đâu có quyền lựa chọn hạnh phúc, cho dù không thích thì sao nào?”
“Không ai giúp tôi từ chối hôn ước này, ngay cả bố mẹ tôi cũng không”.
Dương Thanh bỗng thấy hơi đồng cảm với cô gái lương thiện này.
“Cô cứ yên tâm, sau hôm nay, hôn ước đó sẽ không còn giá trị nữa”, Dương Thanh lạnh nhạt nói.
Đường Ức Nhu thoáng sửng sốt rồi mới mỉm cười tự giễu, tức giận nói: “Anh có thể giúp tôi khiến hôn ước đó không còn giá trị nữa à?”
“Nếu cô đồng ý, tôi có thể giúp cô”, Dương Thanh nói.
Đường Ức Nhu tức giận nói: “Tốt nhất anh vẫn nên lo xem lát nữa có thể rời khỏi Hoàng thành Diệp không thì hơn!”
Cô ta nói rồi không quan tâm đến Dương Thanh nữa, nhưng trên mặt vẫn có vẻ lo lắng.
Dương Thanh mỉm cười, không nói gì nữa, tiếp tục nhắm mắt nghỉ ngơi.
Còn hai mươi phút nữa máy bay sẽ hạ cánh, từ sau