"Miệng nói ra toàn những lời giả nhân giả nghĩa, ông coi tôi là thằng ngu đấy à? Theo ông đến Hoàng Sơn tu hành á?"
Dương Thanh chế giễu nói, sát ý mãnh liệt tràn ngập trong con ngươi.
Sao anh lại không cảm giác được đối phương đang mơ ước bí mật trên người mình cơ chứ?
"Mày muốn chết à!"
Người bảo vệ Hoàng tộc nghe vậy lập tức nổi giận, một luồng sát ý kinh người phóng ra từ cơ thể lão ta, mang theo khí thế võ thuật vô cùng khủng bố như muốn xé nát Dương Thanh ra vậy.
"Oắt con, tao có lòng tốt muốn cho mày một con đường sống, thế mà mày lại dám sỉ nhục tao như vậy, bây giờ cho dù có là ông trời xuất hiện đi chăng nữa, tao cũng phải giết mày".
Người bảo vệ Hoàng tộc tức giận gào lên.
"Nói nhảm ít thôi, muốn đánh thì đánh luôn đi!", Dương Thanh không chút sợ hãi, khí thế võ thuật trên người cũng tăng vọt trong giây lát.
Hai mắt anh dần nhiễm đỏ như màu máu, một hơi thở khủng khiếp, thô bạo nhanh chóng toả ra từ cơ thể.
Càng tiến sâu vào trạng thái cuồng hoá, khí thế võ thuật trên người Dương Thanh càng tăng mạnh, kết hợp với phép hô hấp tầng thứ năm của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, thực lực của anh nhanh chóng đạt mức Siêu Phàm Lục Cảnh.
Thế nhưng đây vẫn chưa phải điểm cuối cùng thực lực của Dương Thanh, mà nó là thực lực mạnh nhất để anh có thể duy trì trạng thái tỉnh táo.
Lúc này, lỗ chân lông trên toàn cơ thể anh như bị máu tươi thẩm thấu, da dẻ lộ trong không khí có máu tươi rỉ ra.
Chỉ sau mấy giây ngắn ngủi, trông Dương Thanh đã rất khủng bố, tựa như vừa tắm mình trong máu quỷ bước ra, càng nhìn càng thấy đáng sợ.
Bây giờ, anh cảm thấy cơ thể mình như sắp bị luồng sức mạnh kinh khủng kia xé nát, đau đớn mãnh liệt kéo đến giúp anh duy trì tinh thần tập trung cao độ.
Vốn Dương Thanh vẫn có thể trở nên mạnh hơn nữa, nhưng anh có cảm giác nếu còn cố mạnh thêm thì cơ thể mình sẽ nứt toạc ra mất.
"A!"
Dương Thanh ngửa mặt lên trời hét lên giận dữ, như muốn phát tiết toàn bộ đau đớn trên người ra ngoài.
Diệp Lâm đang đứng một bên vô cùng kinh ngạc khi cảm nhận được khí thế bộc phát ra trên người Dương Thanh.
Cho đến giờ phút này, lão ta mới ý thức được một chuyện, nếu như vừa nãy Dương Thanh bùng nổ ra thực lực như vậy thì chắc chắn mình sẽ không chống đỡ nổi.
Trước mắt tuy rằng Dương Thanh vẫn chưa đạt tới thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh, nhưng khoảng cách đến cấp bậc ấy cũng chẳng còn xa nữa.
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp cũng kinh ngạc quá đỗi, dáng vẻ tham lam ấn sâu dưới đáy mắt càng ngày càng đậm.
Mặc dù lão ta là người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, trấn thủ Hoàng tộc họ Diệp nhưng lão ta cũng là một người theo đuổi điểm cực hạn của võ thuật.
Đã bao năm trôi qua, thực lực của lão ta vẫn không có chút tinh tiến nào, thế nhưng lão ta có thể thấy được hi vọng trên người Dương Thanh.
Nếu có được bí mật trên cơ thể Dương Thanh, lão ta tin chắc rằng thực lực của bản thân sẽ tăng lên thêm một bậc nữa.
"Không ngờ một Siêu Phàm Tam Cảnh như mày lại có thể bùng nổ ra thực lực sánh ngang với một Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong, tao phải thừa nhận một điều, thiên phú võ thuật của mày rất mạnh.
Ngay cả mấy thiên tài võ đạo yêu nghiệt của gia tộc Cổ Võ kia có đứng trước mặt mày cũng không đáng chú ý".
Người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp tham lam nhìn về phía Dương Thanh, ý muốn giết người lấp loé trong đáy mắt: "Nhưng nếu như mày chỉ dùng chút thực lực này mà muốn đánh bại tao chắc chắn là không thể".
"Ngoan ngoãn giao toàn bộ bí mật trên người mày ra đi, tao có thể để mày sống sót rời khỏi đây."
Lần này, lão ta không thèm che giấu sự tham lam của bản thân đối với bí mật của Dương Thanh nữa