Dương Thanh không hề do dự nhấc chiếc bình chứa đan dược đặt chung với Đại Đạo Thiên Diễn Kinh lên.
Ngoài bình còn có ba chữ: “Sinh Tử Đan”.
Dương Thanh nhìn tên chiếc bình, lẩm bẩm: “Sinh Tử Đan nghĩa là không sống thì chết sao?” Trừ ba chữ “Sinh Tử Đan”, trên chiếc bình không còn thông tin gì khác.
Nhưng cái tên này lại khiến Dương Thanh cảm thấy áp lực rất lớn.
Nhưng mà bây giờ, anh không còn lựa chọn nào tốt hơn nữa.
Hôm nay Thượng Quan Nhu sẽ phải gả vào nhà họ Lý.
Anh không ra mặt ngăn cản đám cưới này chứng tỏ võ công của anh thực sự bị phế.
Đến lúc đó, cho dù nhà họ Lý không ra tay, Hoàng tộc Thượng Quan cũng sẽ không tha cho anh.
Người thường không có tội, kẻ giấu ngọc có tội! Không phải vì anh có bảo vật gì, mà là anh có thể đạt tới Siêu Phàm Tam Cảnh khi mới ba mươi tuổi, người khác sẽ tưởng anh có bí mật gì đó.
Nhất là đối với gia tộc đứng đầu Chiêu Châu như Hoàng tộc Thượng Quan, bí mật giúp thực lực võ thuật tăng mạnh chính là bí mật động trời.
“Nếu đã không còn lựa chọn tốt hơn, mình chỉ có thể uống viên Sinh Tử Đan này”.
Ánh mắt Dương Thanh dần trở nên kiên định, lập tức mở nắp bình đựng Sinh Tử Đan kia.
Mùi thuốc nồng nặc tràn vào chóp mũi, Dương Thanh vừa ngửi đã cảm thấy tỉnh táo lạ thường.
Giờ phút này, trong đầu anh bỗng thoáng hiện lên một cuộn phim, từng cảnh tượng khi ở bên Tần Thanh Tâm và con gái lần lượt hiện ra.
Anh khẽ cong môi nở nụ cười, dịu dàng nói: “Vợ, Tiêu Tiêu, anh nhất định sẽ thành công! Hai mẹ con hãy chờ anh!”
Nói xong, anh dứt khoát nhét viên Sinh Tử Đan kia vào miệng.
Đan dược vào miệng liền tan ra như sô cô la chảy dọc yết hầu tràn vào trong người.
Cả gian phòng đều ngập tràn mùi thơm nồng đậm.
Lúc này, Dương Thanh cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng như sắp bay vút lên, đầu óc vô cùng minh mẫn.
Anh còn có thể cảm giác được, Sinh Tử Đan vào dạ dày liền bị xương cốt và nội tạng của anh hấp thu.
Cả quá trình không hề đau đớn, khí tức võ thuật cũng không có gì thay đổi, anh chỉ thấy mình đang từ từ hấp thu Sinh Tử Đan.
Một tiếng sau, Dương Thanh mới cảm giác được Sinh Tử Đan đã bị mình hấp thu hoàn toàn.
“Kết thúc rồi sao?” Dương Thanh trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin.
Anh vốn đã chuẩn bị tinh thần một là sống hai là chết, cũng chuẩn bị chịu đựng nỗi đau đớn chết đi sống lại.
Nhưng từ khi uống Sinh Tử Đan cho đến khi hấp thu toàn bộ, anh chỉ thấy mỗi một tế bào trong người đều ngứa ngáy.
Ngoài ra, anh chẳng còn cảm