Dương Chấn nhìn thấy Vương Lộ Dao nằm trên giường với vẻ mặt hoảng hốt, trong mắt liền hiện lên một tia rét lạnh.
“Khốn kiếp, cút!”
Hùng Bác Thành dại ra một lúc lâu rồi bỗng nhiên phẫn nộ gào lên, ông ta chưa kịp nhân ra Dương Chấn.
Lúc trước ông ta dẫn theo Hùng Bác Nhân đi tìm Dương Chấn để xin lỗi, chẳng qua cũng là vì muốn dùng chuyện này để chèn ép Hùng Bác Nhân, chứ chưa từng để ý đến Dương Chấn.
Trong lúc hoảng sợ, Vương Lộ Dao lập tức đắp chăn bông lên người, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi.
Không phải cô ta sợ Dương Chấn, mà là sợ chuyện này bị bại lộ, dù sao cô ta cũng là con dâu nhà họ Trương vậy mà lúc này lại ngủ cùng Hùng Bác Thành, nếu bị Trương Quảng biết, nhất định sẽ giết chết cô ta.
“Ông chủ Hùng thật đúng là khoái hoạt tiêu sái, ngay cả phụ nữ của nhà họ Trương cũng lên giường.”
Dương Chấn châm chọc, vốn dĩ anh định chủ động ra tay nhưng hiện tại xem ra có vẻ không cần thiết.
Hùng Bác Thành nghe Dương Chấn nhắc đễn phụ nữ của nhà họ Trương thì lập tức biến sắc, nhà họ Hùng là gia tộc hàng đầu nhưng nhà họ Trương cũng chẳng thua kém!
Mà Trương Quảng lại là người thừa kế vị trí gia chủ của nhà họ Trương, ông ta ngủ với người phụ nữ của Trương Quảng tức là triệt để trở mặt với nhà họ Trương rồi.
Mà điểm mấu chốt là, sắp tới lại vừa khéo là thời điểm nhà họ Hùng cùng nhà họ Trương đạt thành hợp tác, mà người làm chủ hạng mục là nhà họ Hùng, vì thế nhà họ Hùng đã đầu tư rất nhiều tiền của, cũng như nhân lực. Một khi nhà họ Trương hủy bỏ hợp tác sẽ gây thiệt hại lớn cho nhà họ Hùng.
Vương Lộ Dao thấy Dương Chấn nhận ra mình thì toàn thân không ngừng run rẩy.
“Bác Thành, anh ngàn vạn lần cũng không được để cho tên đó còn sống rời đi, bằng không chuyện của chúng ta sẽ bị phơi bày ra ánh sáng, Trương Quảng nhất định sẽ giết chết em.”
Vương Lộ Dao nháy mắt liền trở nên độc ác, muốn cho Hùng Bác Thành giết Dương Chấn.
Ánh mắt của Hùng Bác Thành lộ rõ sự đăm chiêu, nhà họ Hùng vào bàn ngày tuy rằng không có nhiều người làm nhưng, nhưng cho dù là bảo vệ ở cổng hay hai vệ sĩ được ông ta bố trí ở lối vào biệt thự đều có thực lực không tầm thường.
Nhưng hiện tại, Dương Chấn đã xuất hiện trong phòng của ông ta thì chỉ có một khả năng, đó là Dương Chấn đã giải quyết bảo vệ và vệ sĩ.
“Anh là ai? Đến nhà họ Hùng tôi có chuyện gì?”
Hùng Bác Thành bỗng nhiên lên tiếng nhưng đã bình tĩnh hơn nhiều.
Dương Chấn nhếch mép: “Ông chủ Hùng đúng là quý nhân hay quên chuyện, trước đó không lâu, anh còn tự đích thân đến gặp tôi để xin lỗi mà.”
Hùng Bác Thành lập tức bừng tỉnh đại ngộ, vừa nãy khi mới nhìn thấy Dương Chấn đã cảm thấy quen quen nhưng lại không nhớ ra là ai, hiện giờ nghe Dương Chấn nói như vậy, ông ta mới có chút ấn tượng.
“Hóa ra là anh, ở rể nhà họ Tần! Anh tên gì?”
Hùng Bác Thành nthở phào nhẹ nhõm, châm một điếu thuốc cho mình rồi nheo mắt nhả khói về phía Dương Chấn.
“Bác Thành, anh ta tên Dương Chấn!” Vương Lộ Dao vội vàng nói.
Người phụ nữ này hiện đã bình tĩnh hơn rất nhiều, mặc dù đã từng chứng kiến sự lợi hại của Dương Chấn, Trương Quảng cũng đã cảnh cáo cô ta không được kiếm chuyện với cả nhà Dương Chấn nhưng đó là bởi vì Trương Quảng vẫn chưa nắm quyền.
Hùng Bác Thành chính là gia chủ nhà họ Hùng, chỉ cần giết chết Dương Chấn, thì chẳng còn chuyện gì nữa.
“Cháu của tôi đã bị anh làm cho liệt nửa người, nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt được mấy ngày thì chết mà không cứu được.”
“Em trai tôi, Hùng Bác Nhân lúc đi gặp cháu tôi vì trượt chân ngã xuống cầu thang, não xuất huyết mà chết.”
“Còn cha tôi nữa, cũng là bởi vì biết được tin tức cả con lẫu cháu đều chết nên phát bệnh tim, không kịp cứu chữa mà qua đời.”
“Nói như vậy tức là cả ba thế hệ nhà họ Hùng tôi đều vì anh mà chết.”
Hùng Bác Thành nói một cách bình tĩnh, như thể ông ta đang kể một câu chuyện.
Ông ta không hề sợ Dương Chấn không sợ chút nào, trần truồng nằm trong chăn bông, dựa vào đầu giường, hai ngón tay kẹp điếu thuốc, bàn tay còn lại thì đặt trong chăn.
Dương Chấn thản nhiên cười: “Ông chủ Hùng đúng là thủ đoạn, nếu tôi đoán không sai thì kể từ lúc ông đưa Hùng Bác Nhân đến tìm tôi xin lỗi, ông đã lên kế hoạch rồi?”
“Kế hoạch?”
Hùng Bác Thành nhíu nhíu mày như thể đã nghe ra hàm ý của Dương Chấn.
“Đương nhiên là kế hoạch giết chết ba thế hệ nhà họ Hùng rồi! Bằng không, một con cờ được nhận nuôi ông sao có thể khống chế nhà họ Hùng đây?”
Dương Chấn trêu tức, sau khi cả ba thế hệ của nhà họ Hùng liên tục gặp chuyện không may, Mã Tuân lập tức điều tra rành mạch chuyện của Hùng Bác Thành.
Thậm chí ngay cả cha mẹ ruột của Hùng Bác Thành là ai, cũng điều tra ra.
Đôi mắt của Hùng Bác Thành đột nhiên trừng lớn, chuyện ông ta được nhận nuôi ngoại trừ gia chủ trước của nhà họ Hùng là Hùng Thanh Sơn, còn có Hùng Bác Nhân và cha con Hùng Vĩ ra thì không còn ai biết nữa.
Nếu không ông ta sẽ không thể dễ dàng kiểm
soát nhà họ Hùng sau cái chết của ba thế hệ nhà này.
Nhưng hiện giờ, một nhân vật nhỏ bé trong mắt ông ta lại nói toạc ra chân tướng ông ta được nhận nuôi.
“Rốt cuộc anh là ai?”
Đôi mắt sắc bén của Hùng Bác Thành nhìn chằm chằm vào Dương Chấn.
Ông ta không tin, Dương Chấn chỉ là một tên ở rể của nhà họ Tần, cho tới bây giờ, ông ta mới ý thức được, lúc trước Hùng Vĩ bị đánh cho liệt nửa người, còn Hùng Bác Nhân cũng bị đánh gãy hết chân tay đều không phải vì Dương Chấn không hiểu rõ vị thế của nhà họ Hùng, mà là hoàn toàn không xem nhà họ Hùng ra gì.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Dương Chấn vang lên.
“Dương Chấn, ba không sao chỉ bị thương ngoài da có chút xíu thôi, anh đừng kích động mà làm ra chuyện ngốc nghếch.”
Giọng nói ngập tràn sự lo lắng của Tần Nhã vang lên trong loa.
Lúc nãy bởi vì Tần Đại Quang bị đánh bất tỉnh nên trong cơn nóng giận, Tần Nhã đã không ngăn cản Dương Chấn đi báo thù.
Bây giờ đã có kết quả giám định của Tần Đại Quang, thương thế không nghiêm trọng lắm, lửa giận của Tần Nhã mới nguôi ngoai, lo lắng Dương Chấn vì tức giận mà làm lớn chuyện nên mới lập tức gọi điện nhắc nhở Dương Chấn.
Dương Chấn rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, anh biết mà, em cứ yên tâm, anh sẽ biết chừng mực, nửa tiếng nữa anh sẽ đến bệnh viện thăm ba!”
“Được, em đợi anh!” Tần Nhã nói.
Cúp điện thoại xong, Dương Chấn bỗng nhiên nhìn Hoàng Vũ bên cạnh: “Từ đây đến bệnh viện Nhân Dân cần bao lâu?”
“Rất gần, chừng mười phút là tới rồi.” Hoàng Vũ đáp.
“Vậy được, vẫn còn hai mươi phút, đủ thời gian rồi!” Dương Chấn gật đầu nói.
“Thằng nhãi, chắc mày không nghĩ là hôm nay mày vẫn còn mạng để rời khỏi đây đấy chứ?” Hùng Bác Thành hỏi với vẻ mặt đầy ẩn ý.
Nhưng Dương Chấn lại không thèm nhìn ông ta mà nhìn Vương Lộ Dao chỉ lộ cái đầu ra khỏi chăn, nheo mắt nói: “Gọi điện thoại cho chồng cô, bảo anh ta tới đón cô trong vòng mười phút!”
Nghe Dương Chấn nói vậy, Vương Lộ Dao lập tức sợ hãi, hoảng hốt nói: “Bác Thành, anh mau giết tên đó đi!”
“Thằng nhóc, mày vừa mới nói gì? Hình như tao nghe chưa rõ.”
Bàn tay đang đặt trong chăn của Hùng Bác Thành đột nhiên rút ra, trong tay cầm một khẩu súng Colt, chỉa họng súng đen ngòm về phía Dương Chấn.
Sắc mặt Hoàng Vũ trắng bệch, trong đầu bỗng nhiên vang lên lời dặn dò của Vương Cường, cho dù Dương Chấn bảo anh ta đi chết thì anh ta cũng không được có bất kỳ do dự nào.
Còn cả chuyện vừa mới xảy ra trước cổng nhà họ Hùng, Dương Chấn chỉ búng tay một cái, tấm bảng đang treo đã lập tức rớt xuống đất.
Nghĩ vậy, đầu óc Hoàng Vũ nóng lên, lập tức đứng chắn trước mặt Dương Chấn, tức giận nói với Hùng Bác Thành: “Mẹ kiếp mày dám nổ súng thử xem!”
Dương Chấn có hơi bất ngờ, sở dĩ để Hoàng Vũ đi theo chẳng qua là không muốn Vương Cường lo lắng thôi chứ không nghĩ là Hoàng Vũ có thể làm được gì.
Nhưng biểu hiện của Hoàng Vũ hiện tại lại khiến anh đột nhiên đánh giá cao người thanh niên tóc vàng này hơn một chút.
Trong ánh mắt Hùng Bác Thành bắn ra vài tia sát khí, ông ta nheo mắt nhìn chằm chằm Dương Chấn ở sau lưng Hoàng Vũ: “Không nghĩ còn có người tình nguyện chết thay cậu, tôi thật sự muốn xem xem đợi tôi giết chết thằng tóc vàng rồi thì có còn ai bảo vệ được cậu nữa không?”
Dứt lời, ngón tay của Hùng Bác Thành khẽ động.
Hoàng Vũ lúc này mới nhận ra đầu mình nóng bừng bừng thế nhưng vì một câu nói của Vương Cường cùng hết thảy những chuyện trước cổng nhà họ Hùng mà anh ta thật sự cho rằng Dương Chấn có thể giải quyết phiền toái trước mắt.
Thứ trong tay Hùng Bác Thành chính là súng đó!
Lưng anh lập tức ướt đẫm mồ hôi lạnh, những giọt mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống theo mái tóc màu vàng.
“Đoàng!”
Tiếng súng lập tức vang lên.