Miêu Hồng vội tiến lên lo lắng hỏi thăm.
Ông cụ lắc đầu cười đáp: “Yên tâm, không chết được!”
Miêu Hồng muốn nói lại thôi, cuối cùng chẳng nói năng gì, chỉ rót cho Miêu Thành chủ một cốc nước nóng.
Miêu thành chủ uống xong, cười nói: “Bây giờ dễ chịu hơn nhiều rồi”.
Rốt cuộc Miêu Hồng vẫn không nhịn được lên tiếng hỏi: “Thành chủ cho cậu Thanh toàn bộ rượu trong hồ lô cuối cùng của ngài, thế còn ngài phải làm sao?”
Ngoại trừ Miêu thành chủ và Miêu Hồng, không một ai biết hiện giờ sức khoẻ của Miêu Thành chủ vô cùng kém.
Rượu trong hồ lô rượu cuối cùng kia chính là loại thuốc tốt nhất đối với ông lão.
Thế nhưng ông lão lại tặng hồ lô rượu cuối cùng ấy cho Dương Thanh.
Miêu thành chủ cười đáp: “Tôi uống rượu cả đời lại chỉ cho nó được đúng một bình, đúng là có lỗi với nó.
Hơn nữa dù có giữ hồ lô rượu này lại cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng với tôi, chỉ miễn cưỡng giúp tôi dễ chịu hơn một chút.
Chẳng bằng cho nó, để nó tu luyện nhanh hơn”.
“Yên tâm, tôi vẫn chưa chết được đâu!”
Miêu Hồng bỗng cảm thấy bi thương, đỏ mắt nói: “Thành chủ, rốt cuộc phải làm gì mới có thể chữa khỏi bệnh cho ngài? Dù tôi có chết cũng phải giúp ngài tìm được thần dược có thể trị khỏi cho ngài”.
Miêu thành chủ lắc đầu cười: “Không phải tôi mắc bệnh, mà là đến tuổi già rồi.
Cậu có thể ngăn cản một người chết già được sao? Tôi sống lâu như vậy đã đủ rồi.
Trừ chuyện kia ra, tôi chẳng còn gì tiếc nuối nữa”.
Miêu Hồng nói: “Chuyện kia trôi qua nhiều năm như vậy, thành chủ vẫn còn áy náy sao?”
Miêu Thành Chủ chỉ cười đáp: “Được rồi, cậu ra ngoài đi! Tôi phải đi nghỉ rồi!”
Bấy giờ Miêu Hồng mới gật đầu, cung kính lui ra.
Lúc này ở bên bờ Long Khê, Dương Thanh vẫn đang chống đỡ áp