Đúng lúc đó, trên trời bỗng đánh xuống một tia sét, chớp rạch ngang trời sáng loáng.
Gió thổi cuồn cuộn như muốn huỷ diệt cả đất trời.
Tròng mắt Dương Thanh đỏ sậm như màu máu, khí thế võ thuật trên người anh không ngừng tăng lên, nhưng lại nhanh chóng bị khựng lại bởi một vách ngăn vô hình.
“Phá ra!”
Dương Thanh ngửa mặt lên trời, giận dữ gào thét.
“Đoàng!”
Mặt đất dưới chân anh lập tức sụp đổ.
Một tia sét chói mặt xẹt ngang qua bầu trời, ầm ầm đánh xuống.
“Roẹt roẹt roẹt”
Sấm sét bổ thẳng vào người Dương Thanh, khiến quần áo trên người anh lập tức nổ tung thành bột mịn.
Làn da màu đồng cổ của anh lộ ra ngoài không khí.
Điều đáng sợ nhất là tia sét này làm nổ tung quần áo của anh, nhưng cơ thể của anh lại không hề bị tổn hại.
Trong mắt cao thủ áo đen lộ vẻ kinh sợ, lẩm bẩm: “Đây là thiên kiếp? Sao lại như vậy? Cậu ta chỉ là một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong, sắp đột phá Siêu Phàm Thất Cảnh thôi mà? Không phải chỉ khi cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đột phá mới có thể dẫn thiên kiếp tới thôi sao?
“A…”
Dương Thanh giận dữ gầm lên.
“Ầm!”
Khí thế võ thuật trên người anh chợt tăng vọt, từ Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong phá vỡ hàng rào đột phá Thất Cảnh sơ kỳ.
Sấm sét vẫn còn vang dội