Dao găm bay tới không đâm trúng vào người Dương Thanh mà bị anh bắt lại.
Ngay khi anh nắm chặt con dao trong tay, một luồng khí tức cuồn cuộn bộc phát từ trong người anh.
Dương Thanh đột nhiên có ảo giác như con dao găm này vốn thuộc về chính mình, hơn nữa còn cảm thấy quen thuộc lạ thường.
“Giết!”
Anh nổi giận gầm lên, thoắt cái xuất hiện ở trước mặt cao thủ áo đen.
Con dao trong tay anh vạch ra một đường vòng cung xinh đẹp giữa không trung đâm thẳng vào tim đối phương.
Con ngươi của cao thủ áo đen chợt co lại, dùng sức dưới chân tức tốc lùi lại.
Thế nhưng Dương Thanh lại theo sát tiến tới, lưỡi dao cách trái tim của ông ta ngày càng gần.
Vẻ mặt anh dữ tợn nhìn ông ta, ánh mắt tràn ngập sát khí mãnh liệt.
“Chết đi!”
Anh hét lớn một tiếng, dao găm trong tay chạm tới lồng ngực của cao thủ áo đen.
“Bốp!”
Một cái tay bất thình lình hiện ra bắt lấy cổ tay của Dương Thanh.
Bấy giờ, lưỡi dao chỉ còn cách tim của cao thủ áo đen một centimet cuối cùng, sắp đâm vào ngực ông ta.
“Ông Miêu!”
Dương Thanh kinh ngạc nhìn ông lão đang tóm lấy cổ tay mình.
Lửa giận hừng hực trên người anh lập tức tan biến.
Miêu thành chủ mỉm cười nhìn Dương Thanh, gật đầu nói: “Cuối cùng cũng kích hoạt được tộc văn!”
Anh sửng sốt hồi lâu mới lên tiếng