Hoàng Tiến hét lớn, lại lao tới chỗ Dương Thanh.
Dương Thanh chưa kịp hồi phục thì đã phải đánh tiếp với Hoàng Tiến rồi.
Ban đầu, Dương Thanh vẫn phải chịu áp lực cực lớn, nhưng sau khi hai người tiếp tục chiến đấu, Dương Thanh chợt phát hiện khí thế của Hoàng Tiến đang dần yếu đi.
“Rầm!”
Mãi đến khi Dương Thanh đánh bay Hoàng Tiến, anh mới nhận ra ông ta thực sự không chịu nổi nữa rồi.
Dương Thanh hơi choáng váng, hồi nãy thực lực của Hoàng Tiến vẫn ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh, sao chỉ sau thoáng chốc đã yếu hẳn đi? Còn bị anh đánh bay trong một đòn nữa chứ.
Sau khi rơi xuống đất, Hoàng Tiến hộc máu, khí thế lập tức tan biến.
Đôi mắt đen nhánh của Hoàng Tiến cũng dần trở lại bình thường.
“Ông thua rồi!”
Dương Thanh nhìn Hoàng Tiến từ trên cao với vẻ mặt nặng nề.
Nhưng Hoàng Tiến lại bò dậy, nhìn về phía Dương Thanh: “Tôi vẫn đứng dậy được, tức là chưa thua! Tôi đã nói rồi, trừ khi cậu giết tôi, bằng không, chỉ cần tôi có sức tái chiến, chắc chắn tôi sẽ tiếp tục quấy rầy cậu!”
Dương Thanh không hiểu tại sao Hoàng Tiến lại kiên trì như thế, nhưng anh biết với trạng thái bây giờ của ông ta, có lẽ ông ta còn không chịu nổi một đòn từ anh.
Hoàng Tiến chưa đi đến trước mặt Dương Thanh thì đã lảo đảo, ngã đập mặt xuống đất, trên mặt lập tức đầy máu tươi.
Nhưng Hoàng Tiến vẫn không chịu bỏ cuộc, ông ta lại bò dậy, nghiến răng nghiến lợi: “Dương Thanh, lại đây, chúng ta đánh tiếp!”
Dương Thanh vẫn không nhúc nhích, cũng không thấy vui khi thắng.
Anh cảm thấy rất nặng nề, không hiểu tại