Bây giờ cô ta đã trở thành ngôi sao nổi tiếng bậc nhất Chiêu Châu, thu nhập cũng tăng mạnh, nhưng cô ta biết rõ, cô ta sẽ không bao giờ sở hữu những thứ đó nếu thiếu Dương Thanh.
Vừa bước vào biệt thự, cô ta đã nhìn thấy một người trung niên đang ngồi trên ghế sofa.
Cô ta lập tức biến sắc, định quay người ra ngoài.
Nhưng cô ta còn chưa kịp mở cửa, người trung niên đã bước đến bên cô ta.
Ông ta cười híp mắt: “Cô Hạ Hà, mời cô đi với tôi một chuyến!”
Hạ Hà nhìn người trung niên xa lạ trước mặt, vô cùng hoảng hốt.
Cô ta căng thẳng nói: “Rốt cuộc ông là ai? Tại sao tôi phải đi với ông chứ?”
Người trung niên cười ha hả, nhìn chằm chằm vào Hạ Hà: “Đương nhiên phải có việc thì tôi mới mời cô đi rồi, nếu cô Hạ không muốn bị đau thì tốt nhất đừng nên phản kháng”.
Hạ Hà biết có chống cự cũng vô dụng, còn có thể bị thương.
Thế là cô ta cắn răng, nói: “Tôi sẽ đi với ông!”
Người trung niên cũng không hạn chế sự tự do của Hạ Hà, định đưa cô ta rời