Dương Thanh vội chắn trước người gã sát thủ, cây gậy bóng chày đập ngay vào người anh.
Tất cả mọi người đều sợ ngây ra, Hạ Hà cũng ngơ ngác nhìn Dương Thanh.
Dương Thanh nghiêm nghị nhìn chằm chằm vào Hạ Hà, nói: "Hạ Hà, tôi thật sự rất xin lỗi vì chuyện dì Lục bị hại, nếu không phải do tôi động đến người ta thì đối phương đã không tìm cách dùng cô để cảnh cáo tôi".
"Tôi đã có lỗi với dì Lục rồi, nếu bây giờ tôi cứ trơ mắt nhìn cô giết người, chuyện này nhất định sẽ trở thành ác mộng suốt đời cô mất, tôi không thể lại có lỗi với cô nữa!"
Sau vài giây kinh ngạc, Hạ Hà giận dữ quát: "Dương Thanh, anh nghĩ anh là gì của tôi? Dựa vào đâu mà muốn nhúng tay vào việc của tôi? Việc tôi báo thù cho mẹ thì có liên quan gì đến anh? Anh có tư cách gì mà nhúng tay vào chuyện của tôi? Anh tránh ra ngay cho tôi!"
Dương Thanh không chịu lùi bước, anh trầm giọng nói: "Cô thật sự muốn tự tay giết bọn họ, báo thù cho dì Lục sao?"
Hạ Hà nghiến răng nói: "Đúng, tôi muốn đích thân báo thù cho mẹ tôi!"
Dương Thanh trầm mặc, anh biết mình không thể khuyên bảo được Hạ Hà, đúng như Hạ Hà vừa nói, anh có tư cách gì mà đòi xen vào chuyện của người ta?
Hai người cùng lắm cũng chỉ coi là bạn bè của nhau, nhưng dù là bạn bè cũng không có tư cách nhúng tay vào việc người ta báo thù cho mẹ chứ?
Có điều, anh vẫn không thể mặc kệ mọi chuyện, nếu không, Hạ Hà sẽ phải sống trong nỗi ám ảnh cả đời.
Đáy mắt Dương Thanh bỗng lóe lên một tia sắc bén, anh lạnh lùng ra lệnh: “Giết cho tôi!"
"Đoàng đoàng đoàng!"
Tiền Bưu cầm đầu một đám cao thủ của Ảnh Vệ đồng loạt rút súng ra, nhắm thẳng vào La Thế Hoành và gã sát thủ trung niên, sau đó bóp cò.
La Thế Hoành và gã sát thủ không có lấy một cơ hội