Chàng Rể Chiến Thần

1719: Thì Ra Các Người Trốn Đến Chỗ Này


trước sau


Hai anh em họ Tống vừa nói đến đó, một tiếng "Uỳnh" vang lên, cửa chính của dinh thự Vân Phong đã bị tông nát, hai bóng người trung niên vọt vào.

Trên người bọn họ tràn ngập hơi thở võ thuật của cảnh giới Siêu Phàm Ngũ Cảnh.

"Thì ra các người trốn đến chỗ này".

Một tên cao thủ trong số đó cười lạnh nói.

Hai tên cao thủ khoanh tay trước ngực, nheo mắt cười, nhìn chằm chằm vào anh em nhà họ Tống như thể mèo trêu chuột, ánh mắt tràn đầy châm chọc.

Anh em họ Tống nhìn nhau, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nếu các người đã muốn mang chúng tôi trở về đó thì chúng tôi đi với các người là được".

Nói xong, bọn họ nhấc chân đi về phía hai tên cao thủ kia.


Bọn họ không muốn làm liên lụy đến Dương Thanh và người khác, cho nên mới nhanh chóng thỏa hiệp như vậy.

"Biết điều đấy! Hai ông yên tâm, dù tới Hoài Thành, dựa vào thực lực của hai ông, thành chủ cũng sẽ không bạc đãi hai ông đâu!"  
Hai tên cao thủ kia cười ha hả nói, thậm chí bọn họ còn không thèm nhìn đến những người khác, đối với bọn họ, đó chẳng qua chỉ là mấy con sâu cái kiến mà thôi.

"Khoan đã!"  
Đúng lúc này, Dương Thanh bỗng lên tiếng.

"Hử?"  
Hai tên cao thủ của Hoài Thành chợt quay phắt lại, nheo mắt nhìn Dương Thanh chằm chằm, nói: "Ranh con, mày còn chuyện gì nữa?"  
Dương Thanh lạnh nhạt nói: "Các ông muốn dẫn bọn họ đi, nhưng đã hỏi ý kiến của tôi chưa?"  
Anh vừa thốt ra những lời này, đáy mắt hai tên cao thủ của Hoài Thành lập tức lóe lên sát khí.

Một tên nhìn chăm chú vào Dương Thanh, ánh mắt chứa đầy ý muốn giết chóc, nói: "Này ranh con, mày đang muốn chết đúng

không?"  

Dương Thanh lạnh lùng nói với ông ta: "Xem ra, người của gia tộc Cổ Võ lánh đời quá lâu, thật sự cho rằng người ngoài trần thế đều là con sâu cái kiến".

Vừa dứt lời, một khí thế mênh mang từ trên người anh tràn ra ngoài.

"Ầm!"  
Khí thế này quá khủng khiếp, khiến cho hai tên cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh của Hoài Thành đều bị đẩy lùi vài bước.

Hai người đều biến sắc, mặt lộ vẻ sợ hãi, lẩm bẩm: "Sao, sao lại thế được? Cậu là cao thủ trên cảnh giới Siêu Phàm Ngũ Cảnh?"  
Bản thân bọn họ đều là cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nhưng hiện tại lại cảm nhận được một hơi thở võ thuật vượt xa Siêu Phàm Ngũ Cảnh từ trên người Dương Thanh, điều đó có nghĩa là, thực lực của Dương Thanh ít nhất cũng phải đạt tới Siêu Phàm Lục Cảnh, thậm chí còn có thể mạnh hơn.

Nghe vậy, sắc mặt anh em nhà họ Tống trở nên hết sức khó coi.

Dương Thanh lạnh lùng nói: "Dù là dược liệu quý hiếm đến đâu thì nhất định cũng phải có một cái giá để trao đổi, cần gì nói thẳng ra đi!"  
Hai anh em nhà họ Tống đúng là đã vào nhầm đất của người ta, còn hái mất dược liệu, có lỗi với người ta trước.

Bất kể thế nào, Hoài Thành cũng là một thành phố Cổ Võ, Dương Thanh không muốn động đến họ.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện