Miêu thành chủ nói thêm, giọng hết sức nặng nề.
Dương Thanh vội nói: "Cháu biết, cảm ơn ông Miêu nhiều!"
Miêu thành chủ bổ sung: "Ông có cài quân cờ của mình vào phủ thành chủ Hoài Thành, nếu cháu rơi vào thời khắc nguy hiểm, bọn họ sẽ giúp cháu".
Dương Thanh thấy lòng ấm áp, mũi cũng cay cay, chợt có cảm giác muốn rơi lệ.
Anh có thể cảm nhận được, Miêu thành chủ thật lòng quan tâm anh.
Bất kể nguyên nhân là gì, chỉ cần lòng quan tâm này là thật thì cũng đã đủ rồi.
Dương Thanh bèn nói: "Cảm ơn ông Miêu, ông cứ yên tâm, cháu sẽ không sao đâu!"
Miêu thành chủ bảo: "Vậy thôi, những gì cần nói ông đều đã nói hết rồi.
Ông hiểu, có muốn ngăn cháu cũng không ngăn được, hơn nữa, hiện giờ chỉ có cách giết Lưu Ba mới có thể bảo vệ tính mạng cháu, ông không có lí do gì ngăn cản cháu cả".
"Đi đi, ông sẽ bố trí chu đáo mọi sự, chuẩn bị sẵn sàng tiếp viện cho cháu rời khỏi Hoài Thành".
Sau khi Dương Thanh cúp điện thoại, mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.
Dương Thanh khẽ mỉm cười gật đầu: "Miêu thành chủ nói, Lưu Ba đang ở phủ thành chủ Hoài