Hoài Tinh Vũ chỉ nói: "Con sẽ biết sớm thôi".
Phủ Hoài Thành cực kì rộng lớn, Dương Thanh mất mười phút mới tới trước cổng biệt thự này.
Đây chính là nơi ở của Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng, lúc này bên ngoài đang có hơn chục vệ sĩ, trong đó có cả sáu gã vệ sĩ vừa rồi đi theo Hoài Phượng.
Thấy Dương Thanh xuất hiện, tên vệ sĩ vừa rồi bị anh quát đến lùi lại lập tức hoảng sợ hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"
Ông ta vừa nói xong, hơn chục gã vệ sĩ lập tức tiến đến, vây chặt Dương Thanh vào giữa.
Dương Thanh đứng đó, tay chắp sau lưng, không thèm liếc nhìn đám vệ sĩ này một lần mà đưa mắt nhìn về phía biệt thự, cất cao giọng: "Dương Thanh tới đây chào hỏi!"
Anh biết, Hoài Tinh Vũ và Hoài Phượng đang ở trong biệt thự này.
Trong phòng, Hoài Phượng kinh ngạc nói: "Mẹ, thằng khốn kia dám chủ động tới tìm chúng ta, thật đúng là không biết sợ chết!
Hoài Tinh Vũ nheo mắt, lạnh lẽo nói: "Đúng là mẹ đã xem nhẹ lòng can đảm của nó rồi, nhưng không sao, ở phủ Hoài Thành này, nó không làm gì được mẹ đâu".
Nói xong, bà ta cất bước đi ra ngoài.
Hoài Tinh Vũ bước ra khỏi cửa, nhìn thấy Dương Thanh đứng giữa vòng vây của đám vệ sĩ, bà ta bình thản nói: "Mày tìm tao có việc gì?"
Dương Thanh nheo mắt nhìn chằm chằm Hoài Tinh Vũ, nói: "Tôi đến tìm bà Long là để hỏi thăm về một người".
"Ha ha ha ha..."
Hoài Tinh Vũ bỗng phá lên cười, vẻ mặt trước đó