Không có cao thủ nào của Dược Vương Cốc chịu được một đòn của Dương Thanh hết.
Sau mấy chục giây ngắn ngủi, dưới đất đã toàn thi thể.
Hoài Lam nuốt nước bọt, nhìn về phía Dương Thanh, nói với vẻ gượng gạo: “Anh Thanh, anh… anh không sao chứ?”
Có lẽ vì sợ hãi nên giọng Hoài Lam cũng run theo.
Dương Thanh bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía Hoài Lam.
Trong đôi mắt đỏ ngầu kia tràn ngập sát khí.
Vào giây phút này, Hoài Lam chỉ cảm thấy mình đã bị thần chết để mắt tới, cô ta thấy lạnh thấu xương, cứ đứng đờ ra đó, không dám nhúc nhích, trên mặt tràn ngập vẻ hoảng sợ.
“Cút!”
Dương Thanh bỗng tức giận quát.
Hoài Lam thoáng sững sờ rồi mới hoàn hồn.
Trong cơn sợ hãi, cô ta lập tức đưa ra quyết định, quay người bỏ chạy ngay.
Tuy cô ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng vẫn biết bây giờ Dương Thanh đang rất khác thường, anh sẽ thực sự ra tay giết cô ta mất.
Nhưng chưa đi được bao xa, cô ta đã nhận được điện thoại từ thành chủ Hoài Thành.
“Không được phép trốn! Nhân lúc cậu ta vẫn còn chút lý trí, dẫn cậu ta tới Dược Vương Cốc đi!”
Giọng thành chủ Hoài Thành vang lên.
Nghe thấy thế, Hoài Lam có vẻ tuyệt vọng.
Cô ta quay đầu nhìn Dương Thanh đang phát ra sát khí mãnh liệt, nói vào điện thoại: “Ông nội, Dương Thanh cũng sắp mất kiểm soát rồi, cháu không thể dẫn anh ta tới Dược Vương Cốc đâu”.
Thành chủ Hoài Thành nói bằng giọng lạnh lùng: “Dù có chết thì cháu cũng phải dẫn cậu ta tới Dược Vương Cốc!”
Nghe thấy thành chủ Hoài Thành nói thế, Hoài