Chàng Rể Chiến Thần

1784: Bất Kể Sống Chết!”


trước sau


“Rầm!”  
Thành chủ Hoài Thành đập bàn, chiếc bàn gỗ có giá trị không nhỏ kia lập tức vỡ nát.

Lão ta lạnh lùng nói với vẻ tức giận: “Nếu nó dám phản bội ta thật, chắc chắn ta sẽ khiến nó trả giá đắt!”  
Lão ta nói rồi khoát tay, ra lệnh: “Bắt đầu phong tỏa Hoài Thành, điều động tất cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh trong Hoài Thành để tìm kiếm Dương Thanh cho tôi! Bất kể sống chết!”  
“Vâng!”  
Người giúp việc vội đáp.

Sau khi người giúp việc rời đi, trong phòng chỉ còn dòng chính của phủ Hoài Thành.

Hoài Tinh Vũ nhìn về phía thành chủ Hoài Thành, ngờ vực hỏi: “Bố, con vẫn luôn thắc mắc chuyện này, nếu bố đã không định thả Dương Thanh rời khỏi Hoài Thành, khi cốc chủ Dược Vương Cốc tới đòi người, tại sao bố phải đắc tội với ông ta để bảo vệ Dương Thanh chứ?”  

Nghe thấy bà ta nói thế, các dòng chính khác của phủ Hoài Thành cũng có vẻ khó hiểu.

Thành chủ Hoài Thành lạnh lùng nói: “Các người thật sự nghĩ tôi sẽ đối đầu với Dược Vương vì một con tép riu ư?”  
Đám người vẫn chưa hoàn hồn thì nghe thấy thành chủ Hoài Thành nói tiếp: “Sư phụ của Dương Thanh có thực lực rất mạnh, rất có thể đã vượt xa Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, từ mười năm trước, ông ta đã bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong rồi”.

“Một khi Dương Thanh chết ở phủ Hoài Thành chúng ta, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, với tính cách bao che của Vô Danh, chắc chắn

ông ta sẽ tiêu diệt cả phủ Hoài Thành mất”.

“Còn Dược Vương Cốc thì vẫn luôn là cái đinh trong mắt tôi, nếu không tiêu diệt Dược Vương Cốc thì tôi khó mà yên lòng được!”  
“Tôi bảo vệ Dương Thanh cũng vì tôi biết rõ, chắc chắn Dương Thanh sẽ tới Dược Vương Cốc, dù sao cậu ta cũng phải tự tay giết Lưu Ba thì mới hóa giải được cổ độc Vô Tâm”.

“Nếu đã vậy, chỉ cần tôi giả vờ liều mạng bảo vệ Dương Thanh, chắc chắn cậu ta sẽ tới Dược Vương Cốc”.


“Sau khi tới Dược Vương Cốc, chắc chắn cậu ta sẽ rơi vào tình cảnh cửu tử nhất sinh.

Một khi cậu ta chết ở đó, tôi sẽ cho người loan tin ngay, lúc đấy Vô Danh sẽ đi tiêu diệt Dược Vương Cốc rồi”.

Nghe thấy thế, những người thuộc dòng chính của phủ Hoài Thành đều sững sờ.

Hoài Tinh Vũ tươi cười nói: “Thì ra là thế! Bố định cho một mũi tên trúng hai con chim, vừa giải quyết Dương Thanh, vừa xóa sổ mối họa là Dược Vương Cốc”.

Hoài Phượng kích động nói: “Tức là ông nội vẫn không quên báo thù rửa hận cho bố cháu, ông nội, cảm ơn ông!”  
Phía bên kia, Dược Vương Cốc.

.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện