Chàng Rể Chiến Thần

1807: Chương 1808


trước sau


Một nhân vật có máu mặt thế này hoàn toàn cùng đẳng cấp với Long Hoàng, lão ta mà gặp cũng phải nể mặt Dương Thanh.

Các cao thủ của Hoàng tộc họ Long càng không cần bàn đến.

Long Thiên Vũ bình tĩnh nhìn về phía Dương Thanh: “Cậu Thanh, tôi thừa nhận việc mình nhận lỗi với cậu là vì muốn được tiểu thần y Phùng chữa cho”.

“Nhưng tôi chỉ mong vậy thôi, cho dù cô ấy từ chối thì tôi cũng chỉ hơi cay đắng mà thôi, sẽ không ghi hận cậu”.

“Hôm nay đến đây, ngoài xin lỗi thì tôi còn muốn nói lời cảm ơn với cậu nữa”.

Dương Thanh nở nụ cười như có như không, nhìn hắn ta: “Cảm ơn? Điện hạ Long muốn cảm ơn tôi vì đã không giết anh sao?”
Nào ngờ Long Thiên Vũ lại gật đầu, chân thành đáp: “Cậu Thanh tài giỏi bằng trời, muốn giết tôi thì dễ như trở bàn tay, nhưng cậu lại không làm vậy”.

“Không chỉ không giết tôi mà còn bỏ qua cho Long Khôn, dù thế nào Hoàng tộc họ Long chúng tôi cũng nợ cậu hai cái mạng”.

Dứt lời, hắn ta nhìn về phía Vương Chiến: “Chính xác mà nói, phải là ba mạng người!”
“Hừ!”

Vương Chiến hừ lạnh, không trả lời.

Thật ra lão ta cũng rất khó chịu khi thấy Long Thiên Vũ quỳ gối thế này.

Dù sao cũng đã gắn bó với Hoàng tộc họ Long từ nhỏ, có thể nói lão ta đã nhìn Long Thiên Vũ lớn lên.

Luôn xem hắn ta là Long Hoàng tương lai mà đỡ đần.

Không ngờ có một ngày bản thân lại bị vị điện hạ mà mình cam tâm tình nguyện dùng hết tính mạng đến bảo vệ này phái người đuổi giết.

Nếu không nhờ Dương Thanh cưu mang thì lão ta đã chết rồi.

“Thôi, những gì cần nói tôi đã nói hết rồi, mong được cậu Thanh tha thứ và có thể kết bạn được với cậu”.

Dứt lời, Long Thiên Vũ và hai người còn lại đứng lên.

Hắn ta cúi đầu với Dương Thanh thật sâu rồi xoay người đi.


Tới vội vàng, đi vội vã, như thể họ tới đây thật sự chỉ để xin lỗi mà không phải nhờ Phùng Tiểu Uyển chữa trị vậy.

Mãi

đến khi chiếc xe bên ngoài rời đi, Vương Chiến mới thở hắt ra: “Nếu biết trước sẽ thế này thì cớ gì lại làm vậy?”
Dương Thanh cũng im lặng thật lâu, hành động của Long Thiên Vũ hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh.

Với tu vi võ đạo của mình, đương nhiên Dương Thanh biết rõ thực hư thế nào, nếu vừa rồi Long Thiên Vũ nói dối thì hơi thở sẽ thay đổi một chút.

Nhưng anh lại không cảm giác được gì, nói cách khác, hắn ta thật sự tới đây để chân thành xin lỗi.

Nghĩ vậy, nét mặt Dương Thanh trở nên kỳ lạ, nhìn Vương Chiến nói: “Long Thiên Vũ này cũng được đấy!”
Vương Chiến cũng không thể không thừa nhận, gật đầu: “Trong lớp trẻ của Hoàng tộc, Long Thiên Vũ luôn đứng đầu về mọi mặt”.

“Tiếc là căn cơ võ đạo bị phế, nếu không thì vị trí Long Hoàng tương lai sẽ thuộc về cậu ấy!”
Dương Thanh cũng tán thành: “Sự ngạo mạn, nghĩ mình đứng trên tất cả khi có thân phận cháu đích tôn của Hoàng tộc họ Long đã hủy hoại anh ta”.

“Mà có vẻ chuyện này đã giúp anh ta hiểu được nhiều điều, hôm qua còn muốn giết tôi lắm, hôm nay tôi không cảm giác được một chút sát ý nào trên người anh ta”.

“Một khi căn cơ võ đạo được khôi phục thì Long Thiên Vũ sẽ có hy vọng đứng trên đỉnh cao của Thần Cảnh”.

Bất cứ ai cũng đều phải rèn luyện tâm cảnh để có thể đạt đến Thần Cảnh đỉnh phong.

Tu võ cũng là tu tâm, chỉ khi có một trái tim mạnh mẽ mới có thể bước lên cảnh giới võ đạo cao hơn..


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện