Chương 2330:
Lúc này, Diệp Lâm cảm thấy nổi da gà khắp người, lão ta có ảo giác Dương Chấn khi nãy còn ở trước mặt mình thật sự đã biến mất không còn tăm hơi.
Một cảm giác nguy hiểm cực kỳ đáng sợ xuất hiện trên người lão ta.
“Dương Chấn, mày lăn ra đây cho tao!”
Lâm tức muốn hộc máu, giận dữ hét to.
, Diệp Sâu trong đôi mắt của lão ta lộ ra chút sợ hãi, rõ ràng Dương Chấn đã như đèn cạn dầu, không ngờ lại biến mất lúc đòn tấn công của lão ta rơi xuống, điều này khiến lão ta có cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Nhưng lão ta hiểu tất cả mọi chuyện đều là sự thật, Dương Chấn thật sự đã biến mất, ngay cả lão ta cũng không thể cảm nhận được sự tồn tại của Dương Chấn, như thế thật sự rất nguy hiểm.
Đúng lúc này, một cảm giác vô cùng nguy hiểm bỗng xuất hiện sau lưng Diệp Lâm.
Sắc mặt Diệp Lâm lập tức thay đổi, vội vã xoay người, vào lúc xoay người, lão ta đã chuẩn bị sẵn sàng để tấn công, đấm một phát về phía sau.
“Âml”
Dương Chấn đứng ở sau lưng hờ hững giơ tay lên, nắm đấm của Diệp Lâm đánh vào lòng bàn tay của anh.
“Dương Chấn!”
Diệp Lâm nhìn Dương Chấn trước mặt bằng vẻ mặt dữ tợn, cực kỳ tức giận.
Lão ta thật sự không nghĩ ra rốt cuộc trên người Dương Chấn đã xảy ra chuyện gì, nhưng lão ta có thể cảm nhận được một hơi thở cực kỳ nguy hiểm từ trên người anh.
Lão ta đã là cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh, nhưng vẫn cảm thấy Dương Chấn nguy hiểm, có thể tưởng tượng được Dương Chấn lúc này rốt cuộc đáng sợ đến mức nào.
“Diệp Lâm, trêu vào tôi, sẽ là ác mộng cả đời này của ông, cũng sẽ là ngày tận
Dương Chấn cất lời, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, như đang nói một chuyện rất bình thường.
Diệp Lâm sắp nổi điên rồi, một cao thủ cảnh giới võ thuật chỉ là Siêu Phàm Nhị Cảnh lại dám uy hiếp cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh hàng thật giá thật là lão ta.
Nhưng khí thế võ đạo trên người Dương Chấn lúc này lại cực kỳ đáng sợ, dù là lão ta cũng bị trấn áp.
“Chỉ biết nói khoác, đánh bại tao đã rồi nói!”
Diệp Lâm giận dữ quát lên, điên cuồng đánh một đòn về phía Dương Chấn.
“Hừ!”
Dương Chấn tỏ vẻ xem thường, khí thế võ đạo trên người dâng cao, đấm ra một phát.
“Oành!”
Một âm thanh thật lớn vang lên, nắm đấm của Dương Chấn đánh mạnh lên lồng ngực của Diệp Lâm, khiến Diệp Lâm liên tục lùi bảy tám bước.
Đòn đánh này hoàn toàn hủy đi sự tự tin của Diệp Lâm.
“Cảnh… Cảnh giới của mày, đột phá rồi?”
Diệp Lâm cố nén máu tươi muốn trào ra ở sâu trong cổ họng, nhìn chằm chằm Dương Chấn chất vấn.
Trừ khi là Dương Chấn đột phá, nếu không lão ta thật sự không nghĩ ra vì sao Dương Chấn đã bị thương nặng còn có thể bộc phát ra thực lực đáng sợ như thế?
“Ông không có tư cách biết!”
Dương Chấn lạnh lùng nói: “Ông có thể chết rồi!”