Lúc này Mục Chấn đâu còn dám kiêu ngạo nữa?
Tiền Bưu chỉ vừa đối mặt đã đánh bay hai vệ sĩ của anh ta, đến bây giờ hai người đó vẫn chưa thể đứng lên được.
“Bịch” một tiếng, trước sự khiếp sợ của Trần Anh Hào và Đặng Mỹ Linh, Mục Chấn trực tiếp quỳ gối dưới chân Dương Chấn, vẻ mặt đầy sợ hãi nói: “Vừa rồi là tôi nói đùa, có cho tôi mượn mười lá gan tôi cũng không dám phế bỏ tứ chi của anh!”
Dương Chấn không nói gì, lạnh lùng liếc qua Mục Chấn, ánh mắt bỗng nhiên lại rơi vào người Trần Anh Hào.
Trần Anh Hào thấy Mục Chấn quỳ gối dưới chân Dương Chấn, trong lúc nhất thời vẫn chưa lấy lại tinh thần, cho đến khi Dương Chấn nhìn về phía anh ta, anh ta mới đột nhiên kịp phản ứng.
Nối gót Mục Chấn quỳ xuống, cơ thể run rẩy kịch liệt: “Anh Dương, tôi biết sai rồi, cầu xin anh đừng giết tôi, cho tôi một cơ hội, tôi sẽ không dám nữa.”
Trần Anh Hào thật sự sợ hãi, Tiền Bưu là ác mộng của toàn bộ hào môn ở Châu Thành, một người đến ngay cả gia chủ hào môn cũng có thể tùy ý chém giết thì Trần Anh Hào được coi là cái thá gì chứ?
“Anh Hào, hiện tại đã biết sợ?”
Dương Chấn cười cợt hỏi.
Trần Anh Hào sắp khóc, hôm nay quả thật chính là ngày đen đủi của mình, trước đó thì đắc tội với Mục Chấn, suýt chút nữa bị phế bỏ, bây giờ lại đắc tội với Dương Chấn.
Nếu như anh ta còn cho rằng Dương Chấn chỉ là một tên con rể vô dụng thì anh ta đúng thật sự là ngu xuẩn.
Một người trẻ tuổi có thể được Tiền Bưu đi theo thì sao không có chút lai lịch nào chứ?
Thậm chí Trần Anh Hào nghi ngờ đại gia tộc hủy diệt nhà họ Dương chính là gia tộc sau lưng Dương Chấn.
Thế nhưng anh ta lại nghĩ không ra, có hào môn đỉnh cao nào là họ Dương.
Tần Nhã ở bên cạnh Dương Chấn lúc này cũng sợ ngây người, cô thực sự nghĩ mãi mà không rõ Mục Chấn và Trần Anh Hào vừa rồi còn cực kỳ kiêu ngạo, sao bỗng nhiên lại quỳ xuống cầu xin tha thứ?
Chẳng lẽ ngưởi đàn ông trung niên tên là Tiền Bưu kia thật sự khủng bố như vậy sao?
Từ khi Dương Chấn bắt đầu sắp xếp Tiền Bưu âm thầm bảo vệ Tần Nhã thì đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy bản thân Tiền Bưu.
Tiền Bưu vốn là cường giả đến từ biên giới phía Bắc, coi như là nhân vật tiền bối của Dương Chấn, ở biên giới phía Bắc có biệt danh là “Vua bóng đêm”.
Chỉ cần ông ta không muốn lộ diện thì Tần Nhã sao có thể sẽ phát hiện được?
Trong chuyến đi Châu Thành lần này, mặc dù có mặt Dương Chấn nhưng Tiền Bưu vẫn âm thầm bảo vệ.
Đặng Mỹ Linh cảm giác như đang nằm mơ, với cô ta thì lai lịch Trần Anh Hào đã là đại thiếu gia hào môn hùng mạnh, lai lịch Mục Chấn thì còn kinh khủng hơn.
Nhưng hai đại thiếu gia có lai lịch khủng bố như thế trong mắt cô ta lúc này lại giống như chó xù, quỳ gối dưới chân Dương Chấn cầu xin tha thứ.
“Anh Dương, đều là do người đàn bà đê tiện này, cô ta vì một tòa biệt thự mà muốn bán chị họ mình, quả thật chính là cực kì ghê tởm, bữa tiệc hôm nay vốn dĩ cô ta định chuốc mọi người say, sau đó đưa vợ anh lên giường của tôi.”
Mặt mũi Trần Anh Hào đầy sợ hãi, không còn dám giấu giếm chút nào, nói thẳng kế hoạch tối nay ra, chỉ vào Đặng Mỹ Linh nói: “Người phụ nữ này mới là kẻ cầm đầu đêm nay, anh tuyệt đối đừng buông tha loại đàn bà đê tiện này!”
Mặc dù Tần Nhã biết rõ Đặng Mỹ Linh muốn đưa mình cho người khác chà đạp, nhưng thế nào cũng không nghĩ tới mọi chuyện tối nay vốn chính là cô ta lập kế hoạch trước.
“Đặng Mỹ Linh, năm đó lúc cô học đại học là ai chuyển tiền hết lần này đến lần khác cho cô? Bây giờ cô báo đáp tôi như vậy sao?”
Tần Nhã lập tức nổi giận, khóc rống lên.
Đặng Mỹ Linh đã sợ ngây người từ lâu, lúc này mới như ở trong mộng tỉnh ra, bò đến bên cạnh Tần Nhã: “Chị họ, tôi biết sai rồi, tôi không phải người, tôi chính là súc vật, tôi có lỗi với chị, chị tha thứ cho tôi lần này có được không?”
“Cút đi!”
Trái tim Tần Nhã đã bị người phụ nữ này làm tổn thương từ lâu, đẩy Đặng Mỹ Linh ra.
“Từ hôm nay trở đi, giữa cô và tôi không còn bất kỳ quan hệ gì.” Vẻ mặt Tần Nhã lạnh lùng nói.
Dương Chấn có sát ý rất lớn với Đặng Mỹ Linh, đêm nay nếu như không có anh thì Tần Nhã thật sự sẽ bị Đặng Mỹ Linh làm hỏng.
Loại phụ nữ này không thể tha thứ!
Tuy nhiên anh hiểu được, với tính cách của Tần Nhã thì không có khả năng đồng ý để anh giết Đặng Mỹ Linh.
Quả nhiên Tần Nhã bỗng nhiên nhìn về phía Dương Chấn, trên mặt lộ ra vẻ khẩn cầu: “Ông xã, để cô ta đi thôi!”
Mặc dù lời nói của Tần Nhã vô cùng hung ác, nhưng khi thật sự để cho cô xử lí Đặng Mỹ Linh thì cô lại chẳng hung ác được.
Dương Chấn khẽ gật đầu,
vẻ mặt uy hiếp nhìn chằm chằm vào Đặng Mỹ Linh nói: “Nể mặt Tiểu Nhã tôi tha cho cô một cái mạng, nếu còn có lần tiếp theo, cô chắc chắn phải chết không nghi ngờ!”
Đôi mắt Dương Chấn tràn đầy sát ý mãnh liệt, trong lòng Đặng Mỹ Linh run sợ, đầu lắc như trống bỏi: “Anh rể yên tâm, tôi cũng không dám nữa!”
“Cút!”
Dương Chấn gầm thét một tiếng, Đặng Mỹ Linh lồm cồm rời đi.
Trong phòng bao lập tức chỉ còn sót lại Trần Anh Hào và Mục Chấn.
Ánh mắt Mục Chấn phập phù, trong lòng âm thầm sốt ruột, sao ba mình vẫn chưa tới?
Đây là Mục Đông Phong đã dạy anh ta từ khi Mục Chấn còn rất nhỏ.
Tuyệt đối không nên coi danh dự là chuyện to tát, nếu như quả thật gặp nguy hiểm đến tính mạng thì cho dù dập đầu cầu xin tha thứ thì sao nào?
Chỉ cần có thể sống sót thì luôn có cơ hội báo thù.
Bây giờ anh ta đang chờ đợi, chỉ cần ba mình biết mọi chuyện xảy ra ở đây thì chắc chắn sẽ không tha cho Dương Chấn và Tiền Bưu.
Cho dù Tiền Bưu rất mạnh, nhưng vệ sĩ bên cạnh Mục Đông Phong cũng chính là vệ sĩ mạnh nhất trong toàn bộ nhà họ Mục.
Trần Anh Hào thì một chút tâm tư báo thù cũng không nảy sinh nổi, khoảnh khắc khi Tiền Bưu xuất hiện anh ta chỉ muốn sống sót.
Cùng lúc đó, ở phòng bao bên cạnh.
“Rầm!”
Cửa phòng bao bỗng nhiên bị người từ bên ngoài phá tan, chỉ thấy một người phụ nữ trẻ có mái tóc tán loạn xông vào.
“Ai?”
Trần Hưng Hải lập tức giận dữ, gầm thét một tiếng về phía người phụ nữ kia.
Người phụ nữ kia vội vàng nói: “Cậu Chấn và anh Hào ở phòng bao bên cạnh sắp bị đánh chết.”
“Cái gì?”
Nghe vậy Mục Đông Phong và Trần Hưng Hải rối rít đứng lên, vẻ mặt đầy tức giận.
“Tôi là Đặng Mỹ Linh bạn của anh Hào, những gì tôi nói đều là sự thật, các ông mau đi cứu người đi!”
Vẻ mặt Đặng Mỹ Linh tỏ rõ sốt ruột, sâu trong đôi mắt tràn đầy dữ tợn.
“Dám động vào cậu Chấn, muốn chết!”
Trần Hưng Hải lập tức tỏ thái độ, là người đầu tiên dẫn người xông ra khỏi phòng bao.
Sắc mặt Mục Đông Phong cực kì âm u, một Châu Thành nho nhỏ, trong vòng mấy chục phút ngắn ngủi, con trai mình lần lượt bị người ta đánh hai lần.
Việc này đã không chỉ đơn giản là đánh con của ông ta mà là đang khiêu khích nhà họ Mục.
Nhìn cả một phòng bao toàn các đại lão đều xông đến phòng bao bên cạnh, vẻ mặt Đặng Mỹ Linh cười ác độc: “Rác rưởi chính là rác rưởi, thật sự cho rằng có một cao thủ như Tiền Bưu ở bên cạnh là có thể bảo vệ anh?”
Dứt lời, cô ta cũng theo sát những đại lão kia đi tới phòng bao bên cạnh.
Cô ta muốn tận mắt nhìn thấy Dương Chấn bị giết chết, Tần Nhã bị người ta mang đi.
Tuy nhiên kết quả đã định trước là sẽ khiến cô ta thất vọng.
“Tiền Bưu!”
Trần Hưng Hải vừa xông tới phòng bao bên cạnh đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, trên mặt ông ta đầy khiếp sợ.
“Ba, tên khốn khiếp này ép con quỳ xuống cầu xin tha thứ, còn muốn giết chết con.”
Mục Chấn nhìn thấy Mục Đông Phong thì vội vàng gào to.
“Rầm!”
Anh ta vừa mới chuẩn bị chạy về phía Mục Đông Phong thì một thân hình lập tức lao tới, đá một cước vào bụng anh ta, người Mục Chấn bay đến dưới chân Dương Chấn.
“Con trai!”
Mục Đông Phong thấy con trai mình bị Tiền Bưu một cước đạp bay, lập tức nổi giận.
Đánh con trai ông ta ở ngay trước mặt ông ta, đối với ông ta mà nói đây chính là tội chết quyết không thể tha thứ được.
“Ai còn dám tiến về phía trước một bước, anh ta, chết!”
Mục Đông Phong vừa mới chuẩn bị tiến lên, giọng nói của Dương Chấn bỗng nhiên vang lên.
Trước sự khiếp sợ của tất cả mọi người, Dương Chấn giơ lên một chân, giẫm lên đầu Mục Chấn.
Còn Tiền Bưu giống như tử thần, đứng ở bên cạnh Dương Chấn, trong tay cầm một con dao găm sáng bạc, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám người.