Chương 2560:
“Hay hai người đã thông đồng với Dương Chấn từ lâu, chỉ chờ ngày ép bố nhường chức? Tôi cảnh cáo chú, có tôi ở đây, đừng ai hòng ép bố làm gì”.
Ông ta nói rồi nhìn về phía Thượng Quan Hoàng, nghiêm túc nói: “Bố, bố cứ yên tâm, có con ở đây, không ai có thể ép bố làm gì, trừ khi con chết!”
Thượng Quan Tử Chí thấy thế, cũng vội tỏ thái độ: “Còn con nữa, không ai có thể ép bố cả, nếu Thượng Quan Tử Khiêm dám làm thế, cho dù con phải liều mạng thì cũng không để nó đạt được mục đích đâu”.
Thượng Quan Tử Khiêm bỗng cười lạnh, nhìn về phía họ: “Hai anh không cần vội vã bày tỏ thái độ như thế, Cậu Chấn đã quay lại, còn gọi người bảo vệ Hoàng tộc ra, đương nhiên cậu ấy tự tin mình có thể đối phó, hay hai anh nghĩ cậu ấy sẽ dễ dàng tha cho Hoàng tộc họ Thượng Quan?”
“Đến khi đó, chỉ mình Thượng Quan Nhu – con gái tôi có thể cứu Hoàng tộc họ Thượng Quan mà thôi, nhưng bây giờ nó vẫn đang bị giam lỏng, một khi Cậu Chấn biết người phụ nữ của cậu ấy bị đối xử như thế, hai anh nghĩ cậu ấy có dễ dàng tha cho Hoàng tộc họ Thượng Quan nữa không?”
“Mặt khác, nếu hai anh cho rằng cứ khống chế Nhu Nhu thì sẽ khiến Cậu Chấn bó tay, tôi khuyên hai anh nên tìm hiểu thêm về cậu ấy. Các anh sẽ biết cậu ấy trọng tình nghĩa tới mức nào, hơn nữa, cậu ấy rất ghét bị uy hiếp”.
Ông ta nói rồi nhìn về phía Thượng Quan Hoàng: “Bố, con cũng không thiết tha gì với chức chủ Hoàng tộc, con có thể bảo đảm với bố, một khi bố truyền chức vị Hoàng Chủ cho Nhu Nhu, con sẽ không bao giờ nhúng tay vào quyết định của con bé, thậm chí con sẵn sàng rời khỏi trung tâm quyền lực của Hoàng tộc”.
“Đây là những lời nói từ tận đáy lòng con, con chỉ vì Hoàng tộc họ Thượng Quan, nếu bố vẫn nghĩ con thèm khát chức Hoàng Chủ thì con cũng hết cách, bố nghĩ sao cũng được”.
“Đương nhiên, quyết định sau cùng vẫn nằm ở
Sau khi nghe thấy Thượng Quan Tử Khiêm nói thế, sắc mặt của Thượng Quan Hoàng cũng dịu lại, lão ta nhìn về phía Thượng Quan Tử Khiêm: “Cho dù thế nào, trước khi thắng thua giữa Dương Chấn và người bảo vệ được xác định, tôi sẽ không đồng ý với bất cứ điều kiện nào của cậu đâu”.
Thượng Quan Tử Khiêm thầm thở dài, lập tức gật đầu: “Con hiểu rồi!”
Sau khi nghe Thượng Quan Hoàng nói thế, Thượng Quan Tử Chí và Thượng Quan Tử Mặc đều rất mừng rỡ.
Câu trả lời của Thượng Quan Hoàng có nghĩa là, một khi Dương Chấn thua người bảo vệ Hoàng tộc, Thượng Quan Nhu sẽ không liên quan gì đến chức Hoàng Chủ nữa, chức vị đó sẽ thuộc về một trong hai người họ.
Thượng Quan Tử Khiêm nhìn về phía Thượng Quan Hoàng, nói với vẻ tự giễu: “Bố, con hy vọng bố sẽ không hối hận vì quyết định này, nếu đã vậy, con cũng không cần ở đây nữa”.
Ông ta nói rồi quay người rời đi.
Các cao thủ của Hoàng tộc cũng có vẻ thất vọng, họ đang thất vọng với Thượng Quan Hoàng.
Phần lớn cao thủ ở đây đều đã được Dương Chấn cứu, thế nên họ ủng hộ Dương Chấn. Dương Chấn lại có quan hệ rất thân mật với Thượng Quan Nhu, do đó họ cũng ủng hộ Thượng Quan Nhu nốt. Nhưng bây giờ xem ra, sự ủng hộ của họ không hề có tác dụng, bởi vì nơi này là Hoàng tộc họ Thượng Quan, chỉ có Thượng Quan Hoàng chuyên quyền.
“Hoàng Chủ, xin ngài nghĩ lại! Bây giờ phải thả công chúa Nhu ra thì mới có thể xoa dịu quan hệ giữa Hoàng tộc họ Thượng Quan và Cậu Chấn, nếu dùng công chúa Nhu để uy hiếp Cậu Chấn thì sẽ phản tác dụng mất”.
Một cao thủ Hoàng tộc bỗng khuyên nhủ.
Thượng Quan Hoàng nhíu mày, nhìn đối phương với vẻ không vui: “Nếu ai dám nói những lời như thế nữa, giết!”