Chương 2595:
Lúc này, Dương Chấn nóng lòng tìm kiếm Phùng Tiểu Uyển và Tiểu Tĩnh An, cũng không có thời gian để ý tới Phùng Giai Di. Anh đành vứt cô ta sang một bên, còn mình thì đi tìm người.
Mật thất chỉ khoảng một trăm mét vuông, xung quanh là những bức tường đá nhẵn nhụi, giống như có một không gian ở giữa những tảng đá lớn. Nhưng một công trình khổng lồ như vậy cần phải tốn bao nhiêu nhân lực và vật lực để hoàn thành?
Những điều này đều không quan trọng, quan trọng là tại sao mật thất này lại có hơi thở võ thuật nồng đậm như vậy?
Ngoài ra, căn mật thất này có giống bên trên không, vẫn còn lối vào ở chỗ khác nữa?
Không biết đã qua bao lâu, rốt cuộc khi Dương Chấn đã chắc chắn không còn bất kỳ lối vào nào khác trong căn phòng đá này anh mới thôi.
“Mình sao thế này?”
Đúng lúc này, một giọng nói yếu ớt đột nhiên vang lên.
Là Phùng Giai Di đã tỉnh lại. Cô ta nhíu mày, dường như cảm thấy sau cổ rất khó chịu, vươn tay ra xoa xoa.
Dương Chấn nhìn Phùng Giai Di cau mày hỏi: “Cô không biết lúc nãy xảy ra việc gì sao?”
Phùng Giai Di hơi sửng sốt, sau đó nói: “Vừa bước vào mật thất này, tôi cảm thấy khí huyết trong người như sôi trào, thế là liền tu luyện sau đó không biết gì nữa”.
Dương Chấn nghiêm nghị nói: “Vừa nãy hai mắt cô đỏ ngầu, giống như mất kiểm soát, trực tiếp tấn công tôi, nên tôi đã đánh ngất cô”.
“Cái gì?”
Sắc mặt Phùng Giai Di lập tức thay đổi, ngạc nhiên nói: “Anh nói lúc nãy tôi đã tấn công anh à?”
Dương Chấn gật đầu, nặng nề nói: “Nếu tôi đoán không lầm, hẳn là hơi thở võ thuật ẩn chứa ở đây rất khác lạ nên lúc tu luyện sẽ bị ảnh hưởng, khiến bản thân mất kiểm soát”.
Dứt lời, Dương Chấn bắt
Dương Chấn vội vàng dừng tu luyện, nghiêm nghị nói: “Nơi này có gì đó rất khác lạ, dù là tôi, khi tu luyện cũng bị hơi thở này ảnh hưởng”.
Nghe vậy, Phùng Giai Di cũng vội vàng ngừng tu luyện.
Cô ta vừa thử tu luyện lần nữa, cảm thấy mình sắp mất khống chế, mới nhận ra lời nói của Dương Chấn là thật, có nghĩa là tu luyện trong mật thất này có thể hoàn toàn mất kiểm soát.
Cô ta đã là một cao thủ Siêu Phàm Cảnh, ấy vậy mà lại suýt chút nữa mất kiểm soát. Vây chẳng phải cao thủ dưới Siêu Phàm Cảnh vừa tu luyện sẽ mất kiểm soát luôn sao?
“Người tôi muốn tìm không có ở đây. Chúng ta đi thôi!”
Dương Chấn lên tiếng, trên mặt hiện lên vẻ thất vọng.
Với cảnh giới võ thuật của Dương Chấn, tuy ở đây sẽ ảnh hưởng đến tâm trí của anh, nhưng cũng không đến nỗi khiến anh bị mất kiểm soát. Nếu ở lại đây tu luyện tu vi của anh sẽ tiến bộ cực nhanh.
Nhưng đối với anh, điều quan trọng nhất bây giờ là tìm cho được đứa bé và Phùng Tiểu Uyển.
Cả hai quay trở lại con đường cũ, nhưng khi đến đầu cầu thang, bọn họ lại phát hiện cánh cửa gương vốn bị bọn họ đẩy ra lúc nãy kia đã biến mất, lúc này chỗ đó bị bịt kín bởi một cánh cửa hợp kim nặng nề.