Dương Chấn cuối cùng cũng đứng lên.
Sở dĩ vừa rồi vẫn luôn ngồi ở đó không nói lời nào, là muốn nhìn xem, Lạc Khải đến cùng có thể làm đến mức độ nào.
Lấy trước mắt mà nói, Lạc Khải đã có thể làm cho anh vô cùng hài lòng rồi.
Hôm nay, gần như tất cả hào môn Châu thành đều đến đây.
Cho dù Lạc Khải có làm nhiều hơn nữa, cũng không thể cùng lúc đối mặt nhiều hào môn như vậy.
“Dương, Dương, Ngài Dương, ngài, ngài sao lại ở đây?”
Tô Thanh Sơn cuối cùng cũng nhìn thấy Dương Chấn, sắc mặt lập tức thay đổi, giọng nói cũng run rẩy.
Ông ta vốn là đến vì Trần Hưng Hải, Dương Chấn đúng lúc bị Lạc Khải đứng che lại, cho nên đến khi Dương Chấn đứng lên, ông ta mới phát hiện.
Có thể nói, trong tất cả mọi người ở đây, hiểu rõ nội tình của Dương Chấn, không phải Tô Thanh Sơn thì cũng không còn ai.
Dương Chấn vừa về Giang Châu ngày đầu tiên, chính là Tô Thanh Sơn đi cùng với lão quản giao của gia tộc Vũ Văn, Hàn Triết Viễn, tự mình đến đón máy bay, muốn nghênh đón Dương Chấn về Yên Đô, chấp chưởng gia tộc Vũ Văn.
Nói cách khác, chỉ cần Dương Chấn đồng ý, tùy thời có thể đến Yên Đô, trở thành gia chủ của gia tộc Vũ Văn.
Đây chính là hào môn đứng đầu Cửu Châu, dù là gia chủ Yên Đô Bát Môn, đều là những lão già 7-80 tuổi.
Nhưng mà gia tộc Vũ Văn, lại muốn để Dương Chấn mới hai mươi tuổi kế thừa vị trí gia chủ.
Nghĩ cũng biết, bối cảnh của Dương Chấn kinh khủng đến mức nào.
“Dương Chấn, cậu lại dám đánh con gái tôi, ông đây liều mạng với cậu!”
Đặng Dương nhìn thấy trong miệng Đặng Mỹ Linh huyết nhục mơ hồ, hàm răng cũng không biết rớt mấy cái, trực tiếp phóng về phía Dương Chấn.
Người nhà họ Chu, đều có vẻ phẫn nộ.
“Chu Kim Hảo, con rể của bà, đúng là lợi hại, bị nhiều nhân vật lớn hào môn nhắm vào như vậy, không dám đứng ra, lại ra tay với người của mình!” Ông cụ Chu châm chọc nói.
“Nếu như con gái tôi có cái gì không hay xảy ra, tôi cũng không để yên cho cậu!” Chu Ngọc Dung cũng cả giận nói.
Bên kia, Đặng Dương đã vọt về phía Dương Chấn.
“Hỗn xược, dừng tay cho tôi!”
Tô Thanh Sơn lập tức nổi giận, lập tức vọt về phía Đặng Dương.
Nhưng có người còn nhanh hơn tốc độ của ông ta.
Vệ sĩ Lạc Khải đưa đến đã động, Đặng Dương còn chưa động vào được Dương Chấn, đã bị một cước đạp bay.
Lúc này Tô San cũng ngốc lên, cha mình không phải mang mình bây giờ lại đi giúp Dương Chấn rồi?
Mà vừa rồi, lúc ông nhìn thấy Dương Chấn, cơ thể còn với Dương Chấn, đây là đãi ngộ mà Trần Hưng Hải cũng không có được.
Không chỉ Tô San, cả đám đại lão ở đây, đều có nghi hoặc như vậy.
“Ngài Dương, ngài đến Châu thành lúc nào? Sớm biết như vậy tôi đã đến chào hỏi ngài trước!”
Lúc này Tô Thanh Sơn đến trước mặt Dương Chấn, đầu đầy mồ hôi, cẩn thận nhỏ nhẹ nói.
Dương Chấn lạnh nhạt nhìn ông ta một cái, trêu chọc tộc lớn ở Giang Châu, Tô Gia, một nhân vật nhỏ như tôi, sao dám làm phiền ngài đến chào hỏi chứ?”
“Ngài Dương, ngài cũng đừng oán trách tôi, ở trước mặt ngài, thân phận của tôi xem là cái gì chứ?”
Tô Thanh Sơn sắp khóc rồi, Dương Chấn nói mát, ông ta vẫn nghe được rõ ràng.
Dương Chấn cười lạnh: “Vừa rồi chính ông mới nói, muốn Tô San bán đứng tin tức của tôi cho ba lắp bắp nói: “Tối hôm qua, là ngài ở cùng với Tô San?”
“Cha, tối hôm qua ở với con chính là Dương Chấn!”
Tô San đáp lại câu hỏi này của Tô Thanh Sơn.
Nhận được xác nhận, Tô Thanh Sơn ngốc ra, ông ta vừa đến đây, không rõ ràng lắm bên này có chuyện gì, cũng không biết tối hôm qua, Tô San ở cùng với ai.
Lại nhìn Tô Hưng Hải và những người kia nhìn chằm ứng lại, tối hôm qua người thanh niên phát sinh xung đột với Trần Anh Tuấn, là Dương Chấn!
Nói như vậy, bọn người Trần Hưng Hải đến đây, là vì đối phó Dương Chấn?
Mà ông ta lại định đến giúp Trần Hưng Hải, nghĩ đến đây, Tô Thanh Sơn thiếu chút nữa bị dọa tè, hai chân đều run rẩy.
Vị trước mắt này, chính là nhân vật lớn tùy thời có thể quản lý Yên Đô Bát Môn!
Đừng nói người, có thể uy hiếp được Dương Chấn?
“Tôi xin khuyên các vị một câu, nếu như muốn động vào Ngài Dương,
các vị tốt nhất nên suy nghĩ kỹ trọng lương của mình!”
Tô Thanh Sơn vừa rồi còn khúm núm với Trần Hưng Hải lập tức thay đổi thành một người khác, vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tất cả những người đứng đầu hào môn Châu thành.
Ông ta và Lạc Khải hai người một hộ vệ của Dương Chấn.
“Tô Thanh Sơn, ông đây là có ý gì?”
Trần Hưng Hải nhíu chặt mày, lạnh lùng hỏi.
“Trần gia chủ, nể mặt tình cảm nhiều năm hai nhà Tô Trần, tôi xin khuyên ngài một câu, nếu như không có chứng cứ, thì rời đi đi!”
Vẻ mặt Tô Thanh Sơn bình tĩnh, giọng điệu không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Mặc dù nói hai nhà Tô Trần là bạn cũ, nhưng mà cũng là trước kia cha của ông ta qua đời, quan hệ giữa nhà họ Trần và nhà họ Tô cũng không thân Chấn phát sinh xung đột, ông ta không chút do dự sẽ đứng ở phía Dương Chấn.
“Tô Thanh Sơn, ông đây là đang uy hiếp tôi?”
Trần Hưng Hải lập tức nổi giận.
Trong mắt ông ta, Tô Thanh Sơn chỉ là một hậu bối của bạn cũ mà thôi, không ngờ lại dám đối nghịch với mình.
Ông ta căn bản không ngờ, những lời Tô Thanh Sơn vừa mới nói với ông ta, cũng không phải là uy hiếp thân phận chân thật của Dương Chấn, ông ta chắc chắn sẽ không làm lộ ra.
Mà ông ta đã nhắc nhở Trần Hưng Hải, nếu như nhà họ Trần vẫn muốn tìm đường chất, vậy cũng không trách mình được.
“Trần gia chủ, tôi không phải uy hiếp ông, nhưng cũng có thể nói với ông là, cho dù là ai, chỉ cần đối địch với Ngài Dương, chính là địch nhân của nhà họ Tô chúng tôi!”
Gương mặt hết cả nhà họ Tô, cũng không hề tiếc!”
Bùm!
Lời nói bá đạo và cường thế lần này của ông ta, làm mọi người cũng kinh hãi không thôi.
Vì một đứa ở rể, nhà họ Tô muốn đoạt tuyệt với nhà họ Trần sao?
Mà ngay cả bản thân Trần Hưng Hải, cũng ngơ ngác, nhà họ Tô quen biết hơn nửa đời người, lúc này lại đứng đối lập với mình.
Hai mắt Mục Đông Phong híp lại, ông mà chỉ điều tra ra, Dương Chấn là con riêng bị gia tộc Vũ Văn trục xuất ra ngoài mà thôi.
Mặc dù có quan hệ với gia tộc Vũ văn, nhưng cũng không đến nỗi khiến Tô Thanh Sơn ủng hộ như thế.
“Ông đây là đang tuyên chiến với nhà họ Trần?”
Trần Hưng Hải cắn răng chất vấn.
“Vậy thì phải xem Trần gia chủ, lựa chọn thế nào rồi!”
Thái độ Tô Thanh Sơn rất rõ ràng, khí từ hôm nay, Trần gia Châu thành, tuyên chuyến với Tô gia Giang Châu!”
Trần Hưng Hải từng chữ từng chữ nói ra.
“Công ty Hải Đức Châu thành tuyên chiến với Tô gia Giang Châu!”
“Chế tạo Tần thị Châu thành tuyên chiến với Tô gia Giang Châu!”
“Văn gia Châu thành, tuyên chiến với Tô gia Giang Châu!”
…
Theo sau lời nói của Trần Hưng Hải, mấy hào môn lớn có mặt, đều tỏ thái độ tuyên chiến với nhà họ đại sảnh yến hội.
Một màn này, khách khứa ở đây xem đến ngây người.
Chỉ là Tô Thanh Sơn vẫn mặt không đổi sắc, trong ánh mắt có mấy phần lạnh nhạt.
Dương Chấn lộ ra một nụ cười vô hại, hai mắt đột nhiên rơi vào trên người Mục Đông Phong: “Ông thì sao?”