Chương 2650:
Chỉ với những chuyện đã xảy ra hôm nay, nếu ngày sau Hoàng tộc họ Phùng gặp phải nguy hiểm gì, Dương Chấn và Mã Siêu chắc chắn sẽ không chìa tay giúp đỡ.
Nhưng, nếu cô ta có thể trở thành người phụ nữ của Dương Chấn, hoặc là, dù không thể trở thành người phụ nữ của Dương Chấn nhưng chí ít cũng có thể trở thành bạn bè, thì khi Hoàng tộc.
họ Phùng gặp phải mối nguy hiểm lớn, con người trọng tình trọng nghĩa như Dương Chấn nhất định sẽ ra tay trợ giúp.
Cân nhắc một lát, Phùng Giai Di gật đầu: “Con có thể đồng ý đi tiếp cận anh ấy, nhưng cuối cùng có thể thành người của anh ấy hay không, con không thể bảo đảm’.
Nghe con gái nói thế, Phùng Chí Ngạo lập tức.
mừng rỡ, vội vàng nói: “Ý của bố cũng là như vậy, nếu không thể trở thành người của cậu ấy thì ít nhất cũng phải trở thành bạn của cậu ấy”.
“Giờ con lên đường đuổi theo Dương Chấn và Mã Siêu ngay đi, hiện Mã Siêu còn đang hôn mê chưa tỉnh, mà vợ con Mã Siêu cùng với cô gái Phùng Tiểu Uyển kia cũng tạm thời không thấy đâu, đây đúng là lúc Dương Chấn cần người giúp đỡ nhất, đồng thời cũng là cơ hội tốt nhất để con tiếp cận bọn họ”.
Phùng Giai Di gật đầu, lập tức bước đi.
Đúng như dự tính của Phùng Chí Ngạo, Dương Chấn không vội vã rời khỏi Hoàng thành Phùng, nay Mã Siêu đã bị trọng thương đến hôn mê bất tỉnh, Ngải Lâm, Phùng Tiểu Uyển và bé Tĩnh An còn chưa tìm được.
Việc cấp bách hiện nay của anh là phải tìm cách tìm được ba người này, sau đó mau chóng rời khỏi Hoàng thành Phùng.
Lúc này, bên trong Hoàng thành Phùng, tại một khách sạn năm sao.
Trong phòng tổng thống, Dương Chấn bấm một số điện thoại, nhanh chóng nói: ‘Công bố tin này ra ngoài, ba ngày sau, tôi sẽ tổ chức một cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô tại Yến Đôi.
Nghe anh nói thế, Tiền Bưu tức thì kinh ngạc, hỏi: “Cậu Chấn, chảng phải cậu vẫn luôn phản đối chuyện Đế Thôn xuất thế hay sao? Sao nay bỗng dưng lại muốn tổ chức hội đấu võ
Cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, mục đích chính là để chọn ra Vương của Yến Đô, bởi vì chỉ có Vương của Yến Đô mới có tư cách sở hữu Đế Thôn.
Dương Chấn nghiêm nghị nói: ‘Cứ làm theo lời tôi là được”.
Tiền Bưu nhanh nhẹn thưa: “Vâng!”
Dương Chấn chỉ cho bản thân hai ngày, cũng có nghĩa là, nếu trong hai ngày này còn không thể tìm được Ngải Lâm, Phùng Tiểu Uyển và bé Tĩnh An thì anh sẽ phải tạm thời đặt việc tìm người sang một bên.
Anh nhìn Mã Siêu đang hôn mê bất tỉnh trên giường, mày nhíu chặt lại.
Dương Chấn khoanh chân ngồi bên cạnh giường, bắt đầu vận hành tâng thứ bảy của phép hô hấp trong Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, lập tức, một hơi thở tràn ngập sự sống từ trên người anh tràn ra.
Dưới sự dẫn dät của Dương Chấn, hơi thở này chậm rãi ngưng tụ vào trong cơ thể Mã Siêu.
Dương Chấn chỉ biết công hiệu của Đại Đạo.
Thiên Diễn Kinh vô cùng kì diệu, khi anh bị thương, chỉ cần tu luyện Đại Đạo Thiên Diễn Kinh một ngày là đã có thể cảm nhận rõ ràng những bộ phận bị thương trong cơ thể đang nhanh chóng hồi phục.
Còn về chuyện có thể sử dụng nó để chữa thương nhanh chóng cho người khác hay không, Dương Chấn cũng không rõ lắm, cho nên anh mới thử một lần xem sao.
Nhưng chỉ chốc lát sau, anh đã dừng tu luyện, không biết do thương tích của Mã Siêu quá nặng, lại đang trong trạng thái hôn mê nên không thể hấp thu hơi thở do anh dẫn vào người cậu ấy, hay là do Đại Đạo Thiên Diễn Kinh chỉ có thể chữa thương cho mình chứ không thể chữa thương cho người khác, vừa rồi anh không thấy có hiệu quả gì.
“Xem ra, đành phải tạm thời gác chuyện trị liệu cho cậu lại đã”.