Chương 2712:
Hiển nhiên, ý anh muốn hỏi là, làm sao Miêu thành chủ lại biết mục đích của anh khi đến đây.
Có lẽ vì cảm giác với người này quá thân cận, Dương Chấn vô thức đổi xưng hô từ Miêu thành chủ thành lão tiền bối.
Miêu thành chủ hiền hòa nhìn Dương Chấn, nói: “Nếu cháu gọi ông một tiếng “ông” thì có lẽ ông sẽ nói cho cháu biết đáp án đấy”.
Dương Chấn thoáng sửng sốt, sau đó cười gọi: “Ông Miêu!”
“Ha ha, tốt lắm!”
Miêu thành chủ lộ vẻ cực kì hào hứng, nhấc hồ lô rượu lên, rót hai chén, đưa cho Dương Chấn một chén, cười bảo: “Nào, uống chén rượu đi!”
Dương Chấn cũng đang rất mong đợi chén rượu này, hôm qua chỉ mới uống một chén nhỏ mà hiệu quả tu luyện đã tăng gấp bội rồi.
Anh chờ mong chén rượu này đến nỗi quên mất rằng câu hỏi vừa rồi còn chưa nhận được đáp án từ Miêu thành chủ.
Uống cạn chén rượu, anh vội vã tiến vào trạng thái tu luyện.
Đợi khi anh tu luyện xong, mặt trời cũng vừa xuống núi, Miêu thành chủ đã đi mất tự bao giờ.
Dương Chấn chỉ đành cười khổ, lắc đầu: “Hình như lão tiền bối còn chưa nói cho mình biết đáp án’.
Mấy ngày sau đó, cứ mỗi buổi trưa, Dương Chấn lại tới Long Khê vào giờ cố định, mỗi lần anh tới nơi này, Miêu thành chủ lại rót cho anh một chén rượu, mỗi lần uống rượu xong, Dương Chấn lại tiến vào trạng thái tu luyện, đợi khi kết thúc tu luyện, Miêu thành chủ đã đi mất.
Mãi đến ngày thứ bảy, khi Dương Chấn tu luyện xong, anh lại phát hiện Miêu thành chủ vẫn chưa đi, hình như ông lão đang chờ mình.
Dương Chấn đứng lên, nói với Miêu thành chủ: “Ông Miêu, ông đang đợi cháu ạ?”
Miêu thành chủ cười ha hả, nhìn chằm chằm Dương Chấn rồi gật đầu, hài lòng nói: “Chỉ một tuần ngắn ngủi mà cảnh giới võ thuật đã tăng từ Siêu Phàm Lục Cảnh sơ kỳ lên đến Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong, thiên phú võ thuật của cháu quả thật cực cao đấy!”
Dương Chấn vội nói: ‘Chủ yếu nhờ
Những lời này không phải lời tâng bốc mà đúng thực là như thế.
Bảy ngày này, Miêu thành chủ đều đặn cho Dương Chấn một chén rượu mỗi ngày, mỗi lần uống xong, Dương Chấn đều có thể cảm nhận được ích lợi cực lớn mà nó mang đến cho anh.
Miêu thành chủ cười nói: ‘Rượu này là rượu ông đã cất giữ hơn sáu mươi năm, chỉ có một hồ lô rượu đó thôi, nhưng giờ đã uống hết rồi’.
Nghe Miêu thành chủ nói thế, Dương Chấn mới ý thức được, mấy chén rượu này quý giá cỡ nào.
Anh có hơi thất vọng một chút, vì anh còn tưởng sẽ tiếp tục nhận được một chén rượu thần kỳ như vậy mỗi ngày, không ngờ đã hết rồi.
“Hơn sáu mươi năm trước, khi ông mới chỉ là một thanh niên ngoài hai mươi, có một lần lên Miêu Sơn tìm dược liệu lại tình cờ gặp cơn mưa lớn, không thể xuống núi, đành ở lại trong một hang động đụt mưa, may mản phát hiện một hầm rượu, thứ rượu cháu uống mấy hôm nay được lấy từ trong đó, ông chỉ để dành một hồ lô rượu này thôi”.
Miêu thành chủ cười ha hả nói, như đang nhắc tới một chuyện rất bình thường.
Dương Chấn nghe tới đó, lòng chấn động tột cùng, một hồ lô rượu đã khiến anh cảm nhận được thế nào là tu luyện như ngồi trên hỏa tiễn, huống chỉ là một hầm rượu?
Miêu thành chủ vẫn vui vẻ cười nói: “Nhất định cháu đang nghĩ, liệu có phải vì uống hết hầm rượu đó nên ông mới có thể trở thành thành chủ của Miêu Thành này hay không?”