sức lực của Dương Chấn mạnh mẽ đến nhường nào, một chiêu liền đè đầu của quản lý nhà hàng xuống dưới đất, khuôn mặt ông ta nặng nề đập trên sàn đá hoa cương bằng lãnh.
Sau đó là một tràng tiếng heo kêu thảm thiết vang lên, khuôn mặt quản lý nhà hàng toàn là máu tươi, không biết rằng bể mấy cái rồi nữa.
Trên khuôn mặt, toàn là cơm rau mới bị giẫm qua hồi nãy. Cả nhà hàng Bắc Viên Xuân, ngoại trừ tiếng kêu thảm thiết của quản lý nhà hàng ra thì không còn bất kỳ tiếng động nào nữa. Vẻ mặt Hạ Hà đờ đẫn, đây là sẽ không quá đáng của anh đó sao? Cô ta đột nhiên nhớ ra gì đó, khuôn mặt hoảng loạn, vội vàng thúc giục: “Dương Chấn, anh mau đi đi, nếu không thì không kịp nữa đó!” Cô ta tuy chưa đi làm được mấy ngày, nhưng cũng rõ một số chuyện, ở nhà hàng Bắc Viên Xuân, còn có giang hồ chuyên môn coi sóc nhà hàng nữa. Hồi nãy Dương Chấn mới ra tay đánh quản lý nhà hàng, mấy người giang hồ đó chắc chắn sẽ không bỏ qua. Chỉ là lúc Hạ Hà nói ra câu này, thì đã muộn rồi.
“Đã đánh người mà còn muốn đi? Nhắm đi được không?” Một thanh âm tràn đầy sự chế giễu đột nhiên vang lên. Chỉ thấy từ trong một phòng bao ở bên cạnh, có bảy tám người đàn ông vạm vỡ xông ra ngoài, lập tức bao vây Dương Chấn lại ở giữa. Sắc mặt Hạ Hà trắng bệch, nội tâm kinh hoảng không ngớt, sợ đến mức nước mắt cũng tuôn ra, đôi tay nhỏ túm chặt lấy góc áo của Dương Chấn.
“Vậy mà lại dụ cả Đại Miêu ra luôn rồi!”
“Đại Miêu là ai? Rất lợi hại sao?”
“Anh vậy mà ngay cả Đại Miêu cũng không biết! Nhà họ Tô nhà giàu số một, sản nghiệp ở Giang Châu đều do Đại Miêu bảo kê, anh nói hắn có lợi hại không?”
“Đậu xanh! Vậy không phải là nói, người trẻ tuổi này sắp toang rồi sao?”
“Chắc chắn là toang rồi, nhà họ Tô giàu có, há là thứ mà một người thanh niên trẻ có thể đắc tội sao?”
Khách khứa ở xung quanh đều toát mồ hôi thay cho Dương Chẩn, thần sắc căng thẳng mà nhìn người đàn ông trung niên vạm vỡ đứng ở giữa kia.
“Miêu gia, ông phải làm chủ cho tôi!” Khuôn mặt quản lý nhà hàng toàn là máu, nói chuyện cũng không rõ ràng. Đối với vết thương của quản lý nhà hàng, Đại Miêu chả nhìn ông ta lấy một cái, mà cứ mãi dâm tục mà nhìn chằm chằm vào Hạ Hà ở bên cạnh Dương Chấn. Đôi con mắt nhỏ xíu chả lớn bao nhiêu, lúc híp lại, chỉ có một đường thẳng. Hạ Hà cũng ý thức ra Miêu gia đang nhìn chằm chằm vào mình, bởi vì sợ hãi mà toàn thân đều đang phát run, theo bản năng mà nấp sau lưng Dương Chấn.
“Nhóc con, dám đánh người của Đại Miêu tôi ở ngay địa bàn của tôi, không thể không nói, lá gan của cậu rất lớn”
Bộ dạng cười híp mắt của Đại Miêu, người nào không biết, sẽ còn tưởng nụ cười của ông ta thân thiện biết bao nhiêu.
Dương Chấn nói với khuôn mặt vô cảm: “Nếu như không phải con chó của ông sủa bậy thì sao tôi phải ra tay chứ?”
“Đậu xanh! Thằng nhóc này có phải điên rồi không?”
“Vậy mà lại dám mắng người của Đại Miêu là chó ở ngay trước mặt ông ta!”
“Có phải là đang tìm đường chết không thế?”
“Vốn dĩ anh ta còn có đường sống, lần này thì chỉ còn đường chết nữa rồi!” Nghe thấy lời nói của Dương Chấn, đám người đều chấn kinh không ngớt.
Thần sắc của Đại Miêu không hề thay đổi, vẫn là bộ dạng cười tươi rói.
Chính vào lúc mọi người đều tưởng ông ta sắp bạo nộ, thì ông ta đột nhiên cười lớn lên.
“Nhóc con, cậu thật sự là hống hách đến vô pháp vô thiên rồi! Thật sự là không biết chữ chết viết thế nào nữa.”
Đại Miêu cười lạnh mà nói, trong ánh mắt tràn ngập sự hung tàn.
“Miêu gia, ngài thấy rồi chứ? Thằng nhóc này ngay cả ngài mà cũng không đặt vào trong mắt nữa, loại người này, nên đem cho cá mập ăn!” Trên mặt quản lý nhà hàng giăng đầy nụ cười điên cuồng.
Vốn dĩ ông ta còn lo lắng Đại Miêu sẽ bỏ qua cho Dương Chấn, nhưng không ngờ, Dương Chấn vậy mà ngay cả Đại Miêu mà cũng chả đặt vào mắt, với sự hiểu biết của ông ta đối với Đại Miêu, Dương Chấn chỉ còn con đường chết thôi.
Nguy Minh Nguyệt ở một bên, trong ánh mắt tràn ngập ý cười đắc chí. Cô ta vô cùng hiệu Đại Miêu, biết con người Đại Miêu vô cùng háo sắc, cũng biết hôm nay ông ta đúng lúc có ở đây.
Nếu Dương Chẩn đã muốn ra mặt cho Hạ Hà, thì chỉ cần dự Đại Miêu ra, với tư sắc của Hạ Hà, chắc chắn sẽ bị ghim, cứ như vậy, Dương Chấn chắc chắn sẽ đắc tội Đại Miêu.
Còn về người bạn nam ngồi đối diện cô ta, đã sợ đến sắp tè ra quần rồi. Bạn nam của cô ta vốn không phải là cậu chủ hào môn gì, chỉ
là một học sinh đại học được cô ta bao nuôi, có vẻ ngoài rất đẹp trai, hợp với khẩu vị của cô ta. Một học sinh còn chưa ra khỏi trường Đại học, làm gì mà nhìn thấy tình hình như vậy qua? “Nhóc con, cậu còn rất trẻ, con đường tương lai còn dài, nể mặt bạn gái cậu, tôi tha cho cậu đi!” Đại Miêu hoàn toàn không che giấu mục đích của mình, híp đôi mắt mà nói.
“Vậy thì cảm ơn!” Dương Chấn giả vờ như không hiểu ý của Đại Miêu, kéo theo Hạ Hà nói: “Chúng ta đi!” Hạ Hà đã sợ đến ngốc rồi, lúc này để mặc Dương Chấn kéo mình rời đi. Chỉ là, bọn họ còn chưa đi được mấy bước thì đằng sau đột nhiên vang lên một tiếng quát: “Đứng lại cho tôi!”
Người nói là Đại Miêu, biểu cảm của ông ta cuối cùng cũng có vài phần biến hoá, trên mặt rõ ràng có thêm vài phần không vui.
“Còn chuyện gì nữa ư?” Dương Chấn nhàn nhạt hỏi.
“Nhóc con, mày thật sự không hiểu ư?”
“Hay là cố ý không hiểu?”
“Tao bảo mày đi, nhưng không bảo mày đưa người phụ nữ đó đi!”
“Nếu như không phải vì mày có một người bạn gái xinh đẹp như vậy thì tao sẽ cho mày đi một cách bình an vô sự như vậy sao?”
Đại Miêu mỉa mai mà nói, sau đó lại nhìn sang Hạ Hà với vẻ háo sắc: “Người đẹp, anh thấy em hẳn là rất yêu bạn trai mình đúng không? Chắc chắn là không muốn nhìn thấy nó bị thương đầu, đúng chứ?”
“Chỉ cần em ngủ với anh một đêm, thì anh sẽ cho nó đi, thế nào?”
Hạ Hà tức giận: “Vô sỉ!”
“Ha ha! Cám ơn đã khen!” Đại Miêu rất vô sỉ mà cười lớn nói.
“Đại Miêu đúng chứ? Tôi khuyên ông nên ngậm cái miệng thổi của mình lại đi! Nếu không thì mình sao lại chết, cũng không biết nữa đó!” Dương Chấn cuối cùng cũng đã động sát ý.
Một người giang hồ dám bá chiếm phụ nữ ở giữa bàn dân thiên hạ như vậy, ở chỗ anh, đó chính là tội chết!
Hiển nhiên, Đại Miêu không ít khi làm những chuyện tương tự như vậy, không ai biết, ông ta đã hại qua bao nhiêu con gái nhà lành rồi. – Loại khốn này, cho dù có chết 100 lần, cũng không đủ để xoá đi tội của ông ta.
“Nhóc con, mày tìm đường chết!” Quản lý nhà hàng lập tức quát.
Trong đôi mắt nhỏ của Đại Miêu, tràn đầy sát ý.
Trong giang hồ, người khác nói ông ta là mèo mặt cười, chính là vì, bất kể là lúc nào, trên mặt Đại Miêu cũng nở nụ cười.
Một mèo mặt cười như vậy, lúc này trên mặt cũng xuất hiện vài phần tức giận, có thể thấy, Đại Miêu phẫn nộ đến mức nào.
“Mày cứ yên tâm, tao sẽ không giết chết mày, tao chỉ chặt nát tứ chi mày, để mày cầu sống không được, cầu chết không xong!”
“Sau đó ngủ với người phụ nữ của mày ở trước mặt của mày!”
“Tao phải xem thử, lúc đó, mày còn có thể cứng mồm như bây giờ nữa không?” Trên khuôn mặt Đại Miêu đầy rẫy sự dữ tợn, còn có vài phần hưng phấn, chuyện mà ông ta nói hồi nãy, ông ta hình như đã có chút không đợi được nữa rồi. Mấy người đàn ông vạm vỡ ở đằng sau Đại Miêu, trên mặt ai nấy cũng đều hiện lên sự trào phúng, nhìn Dương Chấn, giống như đang nhìn một tên phế nhân trói gà không chặt vậy.
“Về ngủ với mẹ ông đi!” Dương Chẩn đột nhiên bạo nộ. Hạ Hà tuy không phải là người phụ nữ của anh, nhưng cũng là một người bạn vô cùng quan trọng. Bây giờ bị Đại Miêu sỉ nhục như vậy, vậy Đại Miêu cũng không còn ý nghĩa gì để sống nữa.
“Hỗn xược!” Bị Dương Chấn tức giận mắng, Đại Miêu hoàn toàn bạo nộ, đứng phắt dậy, tức giận gào lên: “Phể thằng đó cho tao, tao phải khiến nó sống không bằng chết!” Bảy tám người đàn ông cao lớn lập tức xông về phía Dương Chấn. Mà Nguy Minh Nguyệt xem kịch hay ở một bên, đôi mắt phát sáng, tràn đầy trông đợi. Có thể nhìn thấy Dương Chấn bị dày vò, đối với cô ta mà nói, chính là hưởng thụ.
“Dừng tay cho tôi!”
Chính vào lúc ngàn cân treo sợi tóc, thì một tiếng quát tức giận đột nhiên vang lên.