Chương 2815:
Hoài Lam không biết phải làm thế nào để dẫn Dương Chấn tới Dược Vương Cốc, nên chỉ có thể thử dùng Lưu Ba để thu hút Dương Chấn.
Dương Chấn nhìn Hoài Lam bằng đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi bảo cô cút! Cút ngay khỏi tầm mắt của tôi! Băng không, chết!”
Sát khí mãnh liệt bùng nổ từ người anh, bao trùm lấy Hoài Lam.
Hoài Lam chỉ cảm thấy trái tim mình như đông cứng trước hơi thở lạnh lẽo này, cơ thể cũng hơi run rẩy.
Hoài Lam cố nén sự sợ hãi trong lòng, vội nói: Ì “Anh Chấn, tôi là Hoài Lam đây! Tình trạng của anh lúc này rất tệ, nếu Lưu Ba không chết, cổ trùng Vô Tâm trong người ông ta sẽ khiến anh càng đau đớn hơn. Tôi biết Dược Vương Cốc ở đâu, bây giờ tôi sẽ dẫn anh đi nhé”.
“Bộp!”
Dương Chấn chợt xuất hiện trước mặt Hoài Lam, bóp cổ cô ta, trên cái cổ trắng nõn của Hoài Lam lập tức hản dấu tay màu đỏ.
Cơ thể Hoài Lam bị nhấc lên.
Đến giờ phút này, cô ta đã hoàn toàn sợ hãi, cảm thấy mình sắp phải chết.
Khí thế trên người Dương Chấn vô cùng điên cuồng, tựa như hung thú đến từ viễn cổ, khiến người ta còn không dám đối mặt với anh.
“Nếu cô không cút, tôi đành giết cô vậy!”
Dương Chấn nói với nét mặt dữ tợn.
Anh bỗng siết chặt tay, Hoài Lam không sao thốt nên lời, chỉ cảm nhận được tay Dương Chấn đang ngày càng bóp mạnh hơn, khiến hơi thở của cô ta nghẹn lại.
Sau khi thực sự đối mặt với cái chết, nét mặt sợ hãi của cô ta lại trở nên bình tĩnh hơn.
Cô ta cũng không giấy giụa nữa, để mặc Dương Chấn bóp cổ mình mạnh dần.
Khi nhìn Dương Chấn, trong mắt cô ta cũng không có thù hận
Vào giây phút sống còn, trong đầu cô ta bỗng xuất hiện rất nhiều cảnh tượng, hồi trước, cô ta không phải người phát ngôn đầy vẻ vang của thành chủ Hoài Thành, mà la một đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi từ bé.
Mãi đến khi thành chủ Hoài Thành xuất hiện, đưa cô ta khỏi cô nhi viện, đồng thời nói cho cô ta biết từ nay trở đi, cô ta tên Hoài Lam, là cháu gái của thành chủ Hoài Thành.
Cũng chính từ khi đó, cuộc đời của cô ta đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Nhưng cô ta cũng không thích cuộc sống như thế, để trở thành người phát ngôn của thành chủ Hoài Thành, không ai biết cô ta đã phải trả giá ra sao, người khác chỉ nhìn thấy vinh quang khi cô ta được làm người phát ngôn của thành chủ.
Cho dù như thế, trong phủ Hoài Thành, vẫn không có ai coi trọng cô ta, họ đều nghĩ cô ta chỉ là rác rưởi mà thành chủ nhặt về.
Tuy cô ta trông rất vẻ vang, nhưng đó chỉ là sự cung kính bề ngoài của người ta vì e ngại phủ Hoài Thành.
Cô ta biết rõ, thật ra có rất nhiều người thâm khinh thường cô ta từ tận đáy lòng.
Bây giờ, rốt cuộc cô ta cũng phải chết rồi ư?
Sau khi chết xong thì có được giải thoát không nhỉ?
Viện trưởng của cô nhỉ viện từng nói, những đứa trẻ bị bỏ rơi như họ đều là thiên thần gấy cánh, sau khi chết, họ sẽ lại trở thành thiên thần.