Chương 2823:
“Nếu việc đã đến nước này thì chỉ có thể tới đâu hay tới đó thôi! Truyền lệnh của ta, điều động tất cả cao thủ Siêu Phàm Cảnh ở Hoài Thành đi đuổi giết Dương Chấn, ai giết Dương Chấn sẽ được phủ Hoài Thành khen thưởng một bộ công pháp tu luyện hàng đầu, những thanh niên giỏi giang từ 35 tuổi trở xuống có thể tùy ý chọn một cô gái chưa lập gia đình ở phủ Hoài Thành để kết hôn”.
Thành chủ Hoài Thành nói với vẻ mặt u ám.
Lão ta định thực hiện đạo lý, đã không làm thì thôi, còn nếu làm thì phải làm cho trót.
Nếu tin tức phủ Hoài Thành đuổi giết Dương Chấn đã bị truyền đi, vậy cũng không cần giấu giếm nữa, cứ ra sức đuổi giết Dương Chấn là được.
Tuy lão ta kiêng dè Vô Danh, nhưng dù sao Vô Danh cũng đến từ nơi đó, theo quy định, Vô Danh không thể tùy ý sát hại người khác được.
Hơn nữa, phủ Hoài Thành của lão ta cũng không đơn giản như bề ngoài, nếu ép lão ta, cho dù thực lực của Vô Danh đã hơn xa Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thì cũng chưa chắc có thể giết lão ta ở phủ Hoài Thành.
Cùng lúc đó, Dương Chấn, lão Cửu và Hoài Lam đang trốn tránh sự đuổi giết từ khắp nơi.
“Rốt cuộc còn bao lâu nữa mới rời khỏi Hoài Thành?”
Lão Cửu hơi tức giận, ông lão đã đi theo Hoài Lam rất lâu, nhưng vấn chưa thấy dấu hiệu sắp rời khỏi Hoài Thành.
Hoài Lam chỉ về phía Nam, nói: “Hai người thấy con sông kia không? Chỉ cần băng qua nó là có thể rời khỏi phủ Hoài Thành rồi”.
Có vẻ chỉ còn khoảng hai ba cây, đã rất gần.
“Tốt nhất cô đừng lừa chúng tôi, bằng không cô sẽ chết rất thảm đấy”.
Lão Cửu nhìn chăm chằm vào Hoài Lam, trong mắt còn có sát khí.
Hoài Lam sợ hãi nhìn lão
Dương Chấn nói: “Đi thôi!”
Anh nói rồi dẫn đầu, tiếp tục bước về phía Nam.
Chỉ mất mấy phút, ba người đã đi nốt quãng đường dài ba cây số.
Nhưng ở bờ sông không có gì, mà nếu muốn băng qua con sông này thì phải có thuyền.
_ “Tôi nhớ ở đây có nhiều thuyền con lắm mà Hoài Lam nhíu mày, theo cô ta nhớ, quanh đây có rất nhiều thuyền con, nhưng giờ chẳng có chiếc nào hết.
Dương Chấn nói: “Chúng ta chia ra tìm xem!”
Anh nói rồi bước về một phía.
Họ sắp rời khỏi Hoài Thành, nhưng vì thiếu thuyền nên không thể rời đi. , May mà xung quanh toàn cỏ lau, cho dù cao thủ của Hoài Thành đuổi tới thì cũng rất khó phát hiện ra họ.
Nhưng ba người đã tìm tận mười phút mà vẫn | không thấy chiếc thuyền nào.
Sắc mặt lão Cửu u ám tới cực điểm, ông lão lạnh lùng nhìn về phía Hoài Lam: “Chẳng phải cô đã cam đoan rằng có thể dẫn bọn tôi rời khỏi Hoài Thành à?”
Mắt Hoài Lam đỏ hoe, cô ta nhìn lão Cửu với vẻ hơi kiêng dè rồi quay sang Dương Chấn, nói: “Anh Chấn, những gì mà tôi nói đều là thật, hồi trước ở đây có rất nhiều thuyền con, trên sông cũng có rất nhiều người lái thuyền, nhưng không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà chẳng có ai hết”.
Trong lúc cô ta nói, trên sông bỗng xuất hiện một chiếc thuyền, trên thuyền có một ông lão đội mũ rộng vành, cầm gậy trúc, đang chậm rãi chèo tới chỗ họ.