Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2827


trước sau

Chương 2827:

Sau khi rời khỏi tay ông lão, ngọc bội Thanh Long lập tức lao tới với khí thế đáng sợ, lão Cửu giơ tay đón lấy, chỉ thấy cánh tay run lên, bên tay vừa đỡ ngọc đau nhói.

“Tôi có một trăm tệ, xem như mua lại chiếc thuyền này”.

Hoài Lam lấy tờ một trăm tệ ra, đưa cho ông lão.

Ông lão lại lắc đầu, cười ha hả: “Tôi nói chín mươi chín tệ thì là chín mươi chín tệ, không thêm một đồng, không bớt một xu, bằng không không bán!”

Hoài Lam và Dương Chấn nhìn nhau, không phải họ không có tiền, mà không thể lấy chín mươi chín tệ ra, rõ ràng ông lão đang làm khó họ.

Sắc mặt lão Cửu u ám đến mức đáng sợ, ông lão lạnh lùng nói: “Nếu tôi cứ muốn mua chiếc thuyền này thì sao?”

Ông lão kia mỉm cười: “Không ai cướp nổi thứ mà tôi không bán đâu”.

“Vậy xin đắc tội!”

Sau khi lão Cửu dứt lời, khí thế đáng sợ cũng lan ra từ người ông lão.

Lão Cửu bước một bước lên trước, giơ tay tung chưởng về phía ông lão kia.

Đúng lúc lão Cửu sắp đánh trúng ngực ông lão, ông ta bỗng giơ tay lên, cũng tung chưởng.

Tuy có vẻ ông ta chỉ tùy ý đánh lại, nhưng không gian xung quanh cũng như méo cả đi.

“Rầm!”

Ngay sau đó, tay hai người va vào nhau, một tiếng động lớn bỗng vang lên, lão Cửu lùi lại bảy tám bước.

Còn ông lão thì vấn đứng vững, không hề di chuyển nửa bước. Lão mỉm cười, nhìn lão Cửu vừa bị mình đánh lui: “Cậu trai à, có gì thì nói cho rõ ràng, đánh nhau không tốt lắm”.

Cách gọi cậu trai của ông lão khiến lão Cửu suýt tức hộc máu.

Lão Cửu cũng đã sáu bảy mươi tuổi, kết quả lại bị ông lão này gọi là

cậu trai.

Hoài Lam bỗng kinh hãi nói: “Ông ta là Giang Thành Tử, đế sư của phủ Hoài Thành, cũng là thầy dạy thành chủ Hoài Thành!”

Nghe thấy thế, Dương Chấn và lão Cửu đều biến sắc.

Không ai ngờ ông lão ăn mặc bình thường trước mắt lại là thầy của thành chủ Hoài Thành.

Thành chủ Hoài Thành đã là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, ông lão trước mặt là thầy của ông ta, vậy thực lực của đối phương sẽ mạnh tới mức nào chứ?

Giang Thành Tử cười híp mắt, nhìn về phía Hoài Lam, bồng nói bằng giọng tự giêu: “Không ngờ trên đời này vấn còn người biết thân phận lúc trước của tôi, nhưng mọi thứ đã trở thành quá khứ rồi, từ lâu tôi đã không còn là đế sư của phủ Hoài Thành gì đó nữa, chỉ là một người đánh cá mà thôi”.

Từ lời Giang Thành Tử nói, Dương Chấn cảm nhận được sự bi thương, nhưng điều khiến anh thấy may mắn chính là theo lời lão, lão đã cắt đứt quan hệ với phủ Hoài Thành.

Trước chuyện mình từng là đế sư của phủ Hoài Thành, lão lại có thái độ tự giễu.

Rõ ràng giữa Giang Thành Tử và thành chủ Hoài Thành từng có chuyện gì đó không vui.

Sau khi hoàn hồn, lão Cửu nghiêm nghị nhìn về phía Giang Thành Tử, chắp tay vái một cái rồi nói: “Thì ra là tiền bối Giang Thành Tử, hồi nãy Miêu Cửu thất lề rồi”.

Giang Thành Tử mỉm cười, khoát tay: “Không sao! Gần đây Miêu thành chủ vẫn khỏe chứ?”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện