Chương 2920:
“Giết!”
Dương Chấn bỗng hét lớn, hơi nhích chân, chủ động lao tới chỗ đám người kia.
Đám người này đều là cao thủ nhà họ Đinh, còn nhắm vào Phùng Tiểu Uyển, đương nhiên Dương Chấn sẽ không tha cho họ.
Cả đám cao thủ Siêu Phàm Cảnh còn chưa kịp phản ứng, Dương Chấn đã xông tới trước mặt cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh hậu kỳ dẫn đầu.
“Chán sống à!”
Đối phương lập tức nổi giận, hình như không ngờ Dương Chấn dám chủ động ra tay với mình.
Ông ta giơ năm đấm, đấm thẳng vào đầu Dương Chấn.
Đúng lúc nắm đấm của ông ta sắp nện vào đầu Dương Chấn, trong giây phút nghìn cân treo sợi tóc này, Dương Chấn hơi nghiêng đầu, năm đấm của đối phương sượt qua tóc anh.
Cùng lúc đó, Dương Chấn đấm mạnh vào vị trí trái tim ông ta.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn bỗng vang lên, cơ thể của lão già đứng đầu như bị búa tạ đập trúng, ông ta trợn tròn mắt, cảm thấy trái tim mình bị một luông sức mạnh cuồng bạo xé rách.
“Ông Hồ!”
Trông thấy cảnh tượng này, mấy cao thủ khác của nhà họ Đinh thi nhau biến sắc.
Ông Hồ là người có thực lực mạnh nhất trong số họ, nhưng bây giờ ông ta còn không chịu nổi một đòn từ Dương Chấn. Ông ta bay thẳng ra xa, vừa rơi xuống đất đã hộc máu, hơi thở cũng yếu dần.
“Chết rồi!”
Một cao thủ nhìn về phía ông Hồ vừa chết không nhắm mắt, đang nằm cách đó mười mấy mét, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi.
Dương Chấn không định cho họ cơ hội hoàn hồn, nhân lúc cao thủ nhà họ Đinh vẫn đang khiếp sợ, anh hơi nhích chân, lại lao tới chỗ một cao thủ Siêu
Trừ cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh hậu kỳ vừa bị anh giết ra, người này là cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, mạnh nhất trong số những người còn lại.
Nếu muốn giết thì phải giết người mạnh nhất!
“Không ổn, cậu ta định giết ông Phùng! Mọi người cùng ra tay đi!”
Có người phát hiện ý đồ của Dương Chấn, lập tức sợ hãi quát rồi xông tới chỗ anh trước.
Những cao thủ khác cũng lao về phía Dương Chấn.
Lúc này, Dương Chấn đã xông tới trước mặt cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ kia, anh vung năm đấm.
Cảm nhận được khí thế đáng sợ trong nắm đấm của Dương Chấn, cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ kia lập tức biến sắc. Ông ta hét lớn, dùng hết sức bình sinh để tấn công Dương Chấn.
Năm đấm của hai người va vào nhau, ông ta chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh khổng lồ không gì ngăn được đang lan khắp tay ông ta từ chỗ năm đấm.
“Rác rắc rắc!”
Tiếng gấy liên tục phát ra từ tay ông ta.
Một tiếng hét thảm thiết vang lên, xương tay ông ta đã nát vụn, cánh tay hỏng hẳn.
Cùng lúc đó, đòn tấn công từ những người | khác cũng ập đến. Dương Chấn không hề kiêng dè, anh lập tức kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, khí thế cuồng bạo bùng nổ từ người anh.
D “Rầm rầm râầm!”