Chàng Rể Chiến Thần

Chương 2926


trước sau

Chương 2926:

Với thực lực của Mục thành chủ, đương nhiên ông lão có thể cảm nhận được dược hiệu của viên thuốc nhỏ mà Phùng Tiểu Uyển vừa uống mạnh tới mức nào.

Nếu nhà họ Mục có được loại thuốc như thế, khi đánh với cao thủ của thế lực khác, lúc nào tiêu hao quá lớn, cao thủ nhà họ Mục chỉ cần uống một viên thuốc là sẽ có thể bổ sung thể lực ngay, đúng là chẳng khác gì được thần giúp cả.

Phùng Tiểu Uyển nói với vẻ cay đắng: “Nếu Mục thành chủ muốn mấy viên thì tôi có, còn nếu cần số lượng lớn, tạm thời tôi chưa thể luyện chế loại thuốc này với số lượng như vậy”.

Mục thành chủ mỉm cười: “Nếu vậy thì không làm khó Tiểu Uyển nữa”.

Ông lão vừa dứt lời, nét mặt Phùng Tiểu Uyển bỗng nghiêm túc hẳn lên, cô ta nghiêm nghị nói: “Ông chủ Mục, ông chuẩn bị sẵn sàng nhé!”

Phùng Tiểu Uyển nói rồi ghim cây kim bạc cuối cùng vào một huyệt vị trên đùi Mục thành chủ, cô ta búng nhẹ, kim bạc bắt đầu rung lên với †ần suất cao.

“Vùi”

Đúng lúc kim bạc rung lên, cảm giác đau nhói bát đầu truyền đến từ chân Mục thành chủ.

Nhưng đây chỉ là bắt đầu, cảm giác đau nhói đó nhanh chóng trở nên mãnh liệt hơn.

Vì đau đớn, Mục thành chủ siết chặt nắm tay, cảm thấy chân mình như đang bị một luồng sức mạnh khổng lồ liên tục xé rách.

Nhìn thấy sự thay đổi nét mặt của Mục thành chủ, Mục Hoa hết sức vui mừng, kinh ngạc nói: “Thành chủ, chân của ông có cảm giác rồi ư?”

Nghe thấy Mục Hoa hỏi thế, Mục thành chủ mới hoàn hồn. Ông lão thoáng sững sờ rồi lập tức phản ứng lại, nhìn chân mình với vẻ không dám tin, kích động nói: “Chân của tôi… có cảm giác rồi!

Ha ha ha ha! Chân của tôi có cảm giác rồi!”

Mục thành chủ hết sức kích động, tiếng cười vang vọng khắp phủ thành chủ.

Tuy chân vừa phải chịu cơn

đau dữ dội, nhưng ông lão vẫn rất kích động chứ không hề sợ hãi.

Ông lão kích động nhìn Phùng Tiểu Uyển: “Bao năm qua, tôi đã tìm thần y ở kháp nơi nhưng không ai có thể khiến chân tôi có cảm giác, nhưng Tiểu Uyển lại giúp chân tôi có cảm giác rõ rệt như thế, tôi thực sự rất mừng, Tiểu Uyển, cảm ơn côi”

Sắc mặt Phùng Tiểu Uyển tái mét, cô ta nói: “Tôi chỉ có thể giúp chân ông có lại chút cảm giác, chứ tôi không thể cam đoan về việc có thể giúp ông đứng dậy lần nữa không. Phải chữa trị tiếp rồi xem hiệu quả sau này”.

Mục thành chủ kích động nói: “Tôi tin cô!”

Từng giây từng phút trôi đi, chân Mục thành chủ vẫn đang rất đau đớn, hơn nữa cảm giác đó ngày càng mãnh liệt, nhưng ông lão không kêu tiếng nào.

Sự hưng phấn lúc này đã vượt lên cảm giác đau đớn từ lâu.

Nửa tiếng sau, cuối cùng Phùng Tiểu Uyển cũng kết thúc việc điều trị.

Cô ta mệt lả người, sắc mặt tái mét, vội lấy thuốc ra uống.

Một lúc lâu sau, cô ta mới thấy dễ chịu hơn.

Cô ta nhìn về phía Mục thành chủ: “Bây giờ ông thử xem đã đứng dậy được chưa?”

Mục thành chủ thoáng sững sờ, ông lão không ngờ mình có thể đứng dậy nhanh như thế, thế nên sau khi Phùng Tiểu Uyển điều trị xong, ông lão vẫn chưa thử.

Bây giờ nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, ông lão sững sờ rồi lập tức mừng rỡ, vội chống lên xe lăn, định đứng dậy.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện