Chương 2980:
Lão Cửu liều mạng đánh trận này hoàn toàn chỉ vì muốn bảo vệ anh mà thôi.
Giờ khắc này, đáy lòng Dương Chấn chợt bừng lên một ngọn lửa hừng hực.
Ngọn lửa này đã đốt cháy lên nỗi phấn nộ tột cùng trong anh.
Anh siết chặt nắm tay, tròng mắt đỏ rực như nhuộm máu, không có lấy một tia cảm xúc.
“Uỳnh uỳnh uỳnh!”
Lão Cửu vẫn còn đang điên cuồng giao đấu với Đông Phương Nguyên, chỉ tiếc, sự chênh lệch về cảnh giới khiến lão Cửu hoàn toàn không có phần tháng, lực công kích của Đông Phương Nguyên vô cùng mạnh mẽ, chỉ trong mười giây ngắn ngủi đã đánh trúng lão Cửu mấy đòn cực nặng.
“Đủ rồi!”
Dương Chấn bỗng gần lên một tiếng, hai mát ghim chặt lấy thành chủ Hoài Thành, nói: ‘Chớ làm khó người bên cạnh tôi, tôi đi với ông!”
Lão Cửu nghe Dương Chấn nói thế, sắc mặt lập tức thay đổi, ngay thời khắc phân tâm ấy, ông lão đã bị Đông Phương Nguyên đánh bay ra ngoài.
“Dương Chấn, không thể thỏa hiệp! Một khi cậu đi với ông ta, cậu chỉ còn một đường chết!”
Lão Cửu ngã xuống đất vẫn vội vã la to ngăn cản Dương Chấn.
Dương Chấn liếc nhìn ông lão, đỏ mắt lên, nói: “Ông Cửu, ông đã cứu tôi nhiều lần, tôi không thể tiếp tục khiến ông bị liên lụy thêm nữa, người mà thành chủ Hoài Thành muốn là tôi, hiện giờ tôi trốn không thoát, bị ông ta mang đi cũng là chuyện bình thường, nếu đã thế, vì sao còn phải để ông liều mạng bảo vệ tôi?”
Nói xong, anh nhìn về phía thành chủ Hoài Thành: “Đừng làm khó người bên cạnh tôi, tôi sẽ đi với ông!”
Hoài thành chủ nhếch mép nở một nụ cười nhạt, nói với Dương Chấn: “Đúng như cậu nói, cậu không có khả năng trốn thoát khỏi tay tôi, nếu đã thế thì sao tôi phải thả cho người bên cạnh cậu rời khỏi đây?”
Dương Chấn cả giận quát: ‘Ông đừng có quá đáng! Người
Thành chủ Hoài Thành cười nhạt, liếc nhìn lão Cửu đang quỳ rạp trên mặt đất, không bò dậy nổi, bỗng cất tiếng nói với ông lão: “Ông thật đúng là một con chó trung thành, nếu cứ thế chết đi thì kể cũng đáng tiếc”.
“Giờ tôi cho ông một cơ hội sống sót, chỉ cần ông đồng ý đi theo tôi, tôi không chỉ cho ông sống mà còn có thể dốc sức bồi dưỡng ông, giúp võ thuật của ông tiến thêm một bước, ông có bằng lòng không?”
Lão Cửu nghiến răng nghiến lợi: ‘Đừng mơi”
Thành chủ Hoài Thành lắc đầu cười cười: “Vậy thì thật đáng tiếc! Nếu ông đã không muốn thì tôi cũng không còn cách nào khác, đành phải giết ông thôi!”
Nói xong, lão ta ra lệnh cho Đông Phương Nguyên: “Giết ông ta đi!”
“Vâng!”
Đông Phương Nguyên lập tức đáp, sau đó nhấc chân thong thả đi về phía lão Cửu.
Dương Chấn lập tức nôn nóng, không kịp nghĩ nhiều, bèn lao ngay tới trước mặt lão Cửu, anh nhìn về phía Hoài thành chủ, nói: “Thành chủ Hoài Thành, tôi cầu xin ông, đừng giết ông ấy!”
“Ha ha ha hai”
Thành chủ Hoài Thành lập tức phá lên cười: “Được, tôi có thể tha cho ông ta, chỉ cần cậu quỳ xuống cầu xin tôi, tôi sẽ không giết ông ta”.
Lão Cửu vội vàng hét lên: “Không được! Ông †a thực sự không có ý định buông tha chúng ta đâu, dù cậu có quỳ xuống cầu xin ông ta, loại người như ông ta cũng sẽ không bỏ qua cho chúng ta!”