Chương 2982:
Nghe Mục thành chủ nói thế, Dương Chấn cảm kích vô cùng, anh gật mạnh đầu, nói với ông lão: “Xin cảm ơn Mục thành chủ, ngài giúp tôi bảo vệ bạn bè tôi, tôi đã vô cùng cảm kích ngài, nếu có kiếp sau, ơn này tôi nhất định sẽ hoàn trả đây đủ!”
Mục thành chủ khế thở dài, lòng khó chịu vô cùng.
Thành chủ Hoài Thành nheo mắt nhìn chòng chọc vào Mục thành chủ, nói: “Nếu tôi nhất định muốn động tới người bên cạnh cậu ta thì sao?”
Mục thành chủ lạnh lùng bảo: “Tôi đã nói, Mục phủ tôi nhất định phải bảo vệ những người này, nếu thành chủ Hoài Thành muốn thử xem tôi có thật sự dám liều mạng đánh với ông không thì cứ đến đi!”
Dứt lời, một khí thế cực kì cuồng bạo chợt tràn ra từ trên người ông lão.
Ý muốn giết chóc nơi đáy mắt thành chủ Hoài Thành càng thêm mãnh liệt, khí thế võ thuật cực kì mạnh mẽ của đám cao thủ bên cạnh lão ta cũng tràn ra, ngay lập tức, toàn bộ Mục phủ đều bị bao phủ bởi những luồng khí thế võ thuật vô cùng cuồng bạo.
Tình thế căng như dây đàn!
Dương Chấn lạnh lùng nhìn thẳng vào thành chủ Hoài Thành, sẵn sàng tinh thần chiến đấu.
Tuy anh chỉ mới tới cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong nhưng anh có thêm huyết mạch cuồng hóa, lại sở hữu một con dao găm linh khí, nếu vận dụng tất cả những thứ này cùng lúc thì dù gặp cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, anh cũng dám liều mạng đánh một trận.
Cho đến nay, chính anh cũng không biết thực lực mạnh nhất của mình có thể đạt tới giới hạn nào.
Bởi sau mỗi lần kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, đẩy thực lực lên một ngưỡng cao nhất định, anh đều có cảm giác khó có thể khống chế bản thân, nhưng anh biết rõ, mình còn có thể mạnh hơn nữa, song, rất có thể khi đẩy thực lực lên cao hơn, anh sẽ triệt để mất khả năng khống chế.
Nhưng
Ngay cả cái chết anh còn chẳng sợ nữa thì sao phải sợ việc không thể khống chế bản thân?
“Quỳ xuống!”
Thành chủ Hoài Thành bỗng hét lớn một tiếng, thanh âm vang vọng toàn bộ Mục phủ, ầm ầm bên tai như tiếng sấm.
Giây phút này, Dương Chấn chợt cảm nhận được một luồng uy lực vô cùng khủng bố đang ép lên người anh, muốn đè anh khuyu xuống đất.
Đôi mắt anh trở nên đỏ rực như nhuộm máu, anh căn chặt răng, không để đầu gối của mình khuyu xuống.
Có điều, khí thế võ thuật của thành chủ Hoài Thành thật quá mạnh, Dương Chấn gần như không thể chống cự, xương cốt toàn thân như muốn nổ tung, hai đầu gối châm chậm cong xuống.
“Thành chủ Hoài Thành!”
Mục thành chủ nổi giận gầm lên, khí thế võ thuật trên người ông lão cũng bùng phát, lan thẳng về phía thành chủ Hoài Thành.
Có Mục thành chủ giúp đỡ, Dương Chấn mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Đáy mắt thành chủ Hoài Thành lóe lên một tia sáng lạnh, lão ta quay sang phía Mục thành chủ, nói: “Xem ra ông thật sự muốn Mục phủ bị diệt | sạch rồi, đã thế, tôi đây sẽ giúp ông đạt thành mong muốn!”
Mục thành chủ giận dữ hét: ‘Nếu ông dám giết cao thủ của Mục phủ tôi, tôi bảo đảm sẽ khiến ông phải trả một giá đắt!”
Như để đáp lại lời cảnh cáo của Mục thành chủ, thành chủ Hoài Thành hét to: “Giết cho tôi!
Giết sạch người của Mục phủ, không chừa một mống!”
“Giết!”