Chương 3011:
Trừ ba người này, các cao thủ kia đều không có chút hơi thở võ thuật nào, nhưng thành chủ Hoài Thành lại biết, thực lực của đám người này chác chán vô cùng mạnh.
“Thành chủ Hoài Thành, ông đang tính đi đâu đấy? Bỏ phủ Hoài Thành sao?”
Black Doctor cười ha hả nhìn chăm chäm thành chủ Hoài Thành, châm chọc nói.
Thành chủ Hoài Thành đứng lại, tức tối nhìn Black Doctor, nói: “Cậu ra đây chuẩn bị giúp tôi tiêu diệt lũ chuột nhát xâm phạm phủ Hoài Thành sao?”
Black Doetor cười bảo: “Đúng vậy! Có điều tôi tới hơi trễ một chút, thành chủ sẽ không trách tôi chứ?”
Lúc này, ba tên cao thủ đuổi giết thành chủ Hoài Thành cũng đã tới nơi.
Ngay thời khắc phủ Hoài Thành chuẩn bị có sự thay đổi lớn, tại một biệt viện nhỏ thanh tĩnh bên trong Mục phủ tại Thiện Thành.
Dương Chấn nằm trên giường bệnh, toàn thân quấn đầy băng gạc, máu tươi đã nhuộm đỏ cả băng gạc rồi.
Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển vẫn luôn canh giữ bên cạnh Dương Chấn.
“Dương Chấn sao rồi?”
Đúng lúc này, Mục thành chủ đã trở lại, bèn tới thăm Dương Chấn ngay, thấy anh bị quấn băng kín người như xác ướp, ông lão kinh ngạc hỏi.
Ông lão biết vết thương của Dương Chấn vô cùng nghiêm trọng, nhưng lại không ngờ đã nặng đến tình trạng này.
Mắt Phùng Tiểu Uyển đã sưng đỏ, nhìn Mục thành chủ, nói: “Vết thương của anh Chấn nghiêm trọng hơn chúng cháu tưởng, nhất là cánh tay phải của anh ấy, trong vòng ba ngày, nếu không thể dừng chuyển biến xấu thì sẽ phải tiến hành cưa tay”.
Nghe vậy, Mục thành chủ kinh sợ tái mặt: “Nghiêm trọng đến nông nỗi đó sao?”
Phùng Tiểu Uyển gật đầu, sắc mặt vô cùng bi thương.
Hoài Lam cũng nghẹn ngào nói với Mục thành chủ: “Mục thành chủ, hiện anh Chấn đã ra nông nỗi này, ông sẽ không có ý đuổi
Mục thành chủ vội nói ngay: “Yên tâm, chỉ cần Mục phủ còn, tôi sẽ không để cậu ấy gặp chuyện gì”.
Nghe Mục thành chủ khẳng định như vậy, Hoài Lam vội nói lời cảm ơn: “Cảm ơn Mục thành chủ!”
Mục thành chủ khế gật đầu, lại lo âu nhìn Dương Chấn một cái rồi nói với Phùng Tiểu Uyển: “Mục phủ tuy cũng có chút thuốc tốt chữa thương đấy, nhưng hẳn cũng không vừa ý cháu được”.
“Hiện giờ Dương Chấn bị thương nặng như thế, ông cũng không biết phải giúp cậu ấy bằng cách nào, chắc hẳn cháu sẽ cần một ít dược liệu để chữa bệnh, bất kể thiếu cái gì, cháu cứ việc nói ra, ông sẽ dốc hết sức chuẩn bị đầy đủ cho cháu”.
Phùng Tiểu Uyển gật đầu, nghẹn ngào nói: “Cảm ơn ông Mục ạ, tạm thời cháu chưa cần thêm gì, nếu sau có gì cần, cháu nhất định sẽ đến làm phiền ông”.
“Vậy được’.
Mục thành chủ lại nhìn Dương Chấn một lần nữa, nói: “Mục phủ còn nhiều chuyện cần xử lí, chuyện của Dương Chấn giao lại cho hai cháu, đợi bố trí xong xuôi mọi việc, ông sẽ tới thăm Dương Chấn sau”.
Mục thành chủ nói xong, người hầu cận đẩy xe ông lão rời khỏi đó.
Mục thành chủ vừa từ bên chỗ Dương Chấn trở lại liền phát hiện chuyện bất thường, các cao.
thủ của Mục phủ đều đang ở đây chữa thương, nhưng cả một sân thi thể trước đó lại không thấy đâu.