“Dương Chấn, tôi biết, bây giờ chắc chắn anh sẽ vô cùng tức giận, muốn giết tôi, tôi cũng tin là anh có thực lực đó.”
“Nhưng, đừng quên tôi là cậu chủ nhà họ Mạnh, cách xưng hô này chỉ có tôi mới có tư cách để dùng, biết cái này có nghĩa là gì không?”
“Đây chính là tượng trưng cho thân phận! Điều này có nghĩa là Mạnh Huy tôi mặc dù chỉ là thế hệ thứ ba của nhà họ Mạnh, lại có đủ tư cách để cạnh tranh vị trí chủ gia đình với các chú các bác thế hệ thứ hai!”
“Một người như tôi, muôn người mới có một, chính là đối tượng bảo vệ trọng điểm của nhà họ Mạnh, anh, có thể giết được sao?”
Trong giọng nói của Mạnh Huy tràn đầy sự kiêu ngạo, giống như anh ta nói, dựa vào thân phận của anh ta ở nhà họ Mạnh, quả thực có tư cách để kiêu ngạo như vậy.
Lúc Dương Chấn nghe thấy Chu Kim Hảo đã chết, sắc mặt trở nên u ám đến cực điểm.
Chu Kim Hảo vẫn luôn nhắm vào anh! Vẫn luôn chế nhạo anh! Vẫn luôn muốn anh chết!
Đối với Dương Chấn mà nói, bất luận người phụ nữ này đối xử với mình như thế nào, đều không sao, bởi vì bà ta căn bản không thể làm hại đến mình.
Nhưng, người phụ nữ này là mẹ của Tần Nhã.
Dựa vào điều này, Dương Chấn cũng sẽ bỏ qua tất cả những gì mà Chu Kim Hảo đã làm.
Bây giờ, Mạnh Huy lại nói là Chu Kim Hảo đã chết.
Dương Chấn phải ăn nói thế nào với Tần Nhã đây?
Làm sao để giải thích với Tần Nhã?
Chỉ có anh mới biết đằng sau khuôn mặt dường như đang rất bình tĩnh kia ẩn chứa sát khí đáng sợ đến mức nào.
Hòn đá bên đường bị anh giẫm dưới chân lập tức vỡ nát, có thể thấy, sự tức giận của anh lúc này đáng sợ đến mức nào.
“Anh nói, bà ấy chết rồi?”
Giọng nói trầm thấp của Dương Chấn vang lên.
“Nếu không thì sao? Một người phụ nữ không biết sống chết, tôi giữ lại bà ta làm gì?”
“Có lẽ anh cũng biết, đối với tôi mà nói, người phụ nữ này còn có một tác dụng cuối cùng!”
Mạnh Huy chế giễu nói, dừng lại một chút, sau đó lại nói: “Dùng cái chết của bà ta để đổi lấy sự hủy diệt của tập đoàn Nhạn Chấn ở Giang Châu!”
Sau khi Ngụy Tường làm ra những video trực tiếp của Chu Kim Hảo, giá trị thị trường của tập đoàn Nhạn Chấn đã bị ảnh hưởng rất lớn.
Ban đầu, Mạnh Huy vô cùng tức giận, nhưng sau đó, Vũ Văn Bân đích thân liên hệ với anh ta, không chỉ không trách cứ Mạnh Huy ngược lại còn khen ngợi anh ta.
Đây mới khiến anh ta dám buông tay đi làm.
“Thi thể của bà ấy ở đâu?”
Dương Chấn trầm giọng hỏi.
Giọng nói vừa rơi xuống, xung quanh đã nổi lên một trận gió lạnh, cây cối bên đường đung đưa theo gió, vô số chiếc lá vàng bay lả tả khắp nơi.
“Thi thể? Anh nghĩ xem, một người phụ nữ vô giá trị như vậy, tôi còn giữ lại thi thể của bà ta làm gì?”
Mạnh Huy cười một cách điên cuồng: “Có lẽ, ném cho chó ăn rồi? Dù sao chó của tôi cũng thích thịt người!”
“Ầm!”
Một luồng sát khí vô cùng mạnh từ trên người Dương Chấn phóng ra, gió thổi càng mạnh, lá cây cũng nhiều hơn.
Cả không gian đều bị bao trùm bởi sự cưỡng bức.
“Được rồi, liên lạc với anh, chẳng qua cũng là vì cứu anh một mạng, dù sao nhà họ Mạnh không phải là nơi mà chó mèo đều có thể tới, ngộ nhỡ mất mạng thì không được hay.”
Mạnh Huy cười, sau đó lại nói: “Có lẽ, là tôi nghĩ nhiều, dù sao một nhà họ Ngụy cũng đủ để anh ăn một hũ rồi!”
Nói xong, anh ta không chút do dự cúp máy.
Nghe thấy âm thanh thông báo đầu bên kia bận từ trong điện thoại truyền ra, trong lòng Dương Chấn đang kìm nén sự khó chịu, trong lòng vô cùng kiềm nén.
Anh không hề nghi ngờ những lời Mạnh Huy nói, đối với loại người như Mạnh Huy, giá trị lợi dụng của Chu Kim Hảo đã sử dụng hết, giữ lại có tác dụng gì chứ?
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng động cơ gầm rú, mấy chiếc xe lao đến, lập tức bao vây xung quanh Dương Chấn.
Mấy chục cường giả từ trên xe bước xuống, trong tay mỗi người đều mang theo vũ khí, rõ ràng nhắm đến mạng của Dương Chấn.
“Tiểu tử, đi với chúng tôi một chuyến có lẽ còn có đường sống!”
Cường giả dẫn đầu đi về phía trước, vẻ mặt dửng dưng nhìn Dương Chấn nói.
Ánh mắt của anh ta giống như đang nhìn một người chết.
Ngoài ra, theo như bọn họ thấy, dù sao Dương Chấn cũng đã giết chết Ngụy Tường, đương nhiên không có đường sống.
“Trong vòng 10 hơi thở, hoặc là đi hoặc là chết!”
Trong lòng Dương Chấn phiền muộn đến mức sớm muốn nổ tung.
“Gia chủ nói, chỉ cần không giết chết cậu ta, làm thế nào cũng được, các anh em, phế tứ chi của cậu ta trước!”
Cường giả dẫn đầu hất tay, mười mấy cường giả nhà họ Ngụy lần lượt lao về phía Dương Chấn.
Vẻ mặt Dương Chấn vẫn rất bình tĩnh, nhìn từng kẻ địch đang lao về phía mình, giống như không có bất kỳ cảm giác gì.
Chỉ thấy anh đột nhiên bước về phía trước, bước đi một cách ung dung, chủ động đi về phía mười mấy cường giả.
“Lên! Bắt cậu ta!”
Cường giả thứ nhất lao về phía Dương Chấn,
không chút lưu tình, một đao chém về phía cánh tay của Dương Chấn.
“Thình thịch!”
Dương Chấn đánh ra một quyền, sau đó là âm thanh gãy xương vang lên, lồng ngực của người kia bị sụt, miệng phun ra máu tươi, cơ thể giống như một quả bóng da bị đá bay.
Người kia bay ra ngoài, với lực tấn công của cường giả, lại va phải mấy cường giả phía sau làm họ cũng bay ra.
“Binh, binh, binh!”
Tốc độ của Dương Chấn không thay đổi, mỗi lần bước một bước, hoặc ra ra quyền, hoặc là nhấc chân, chỉ thấy một loạt thân ảnh không người bay ra.
Chỉ trong vòng mười mấy giây, người đã bay đầy trên mặt đất.
Hơi thở của Dương Chấn rất ổn định, dường như cái mà anh đối mặt lúc nãy không phải là mười mấy cường giả mà chỉ là người qua đường đi ngang qua nhau mà thôi.
Dù sao anh cũng đã từng là chiến thần bất bại trấn giữ biên giới phía Bắc của nước Cửu Châu rộng lớn, thực lực đứng đầu ở nước Cửu Châu, đừng nói là cường giả của nhà họ Ngụy, cho dù là cường giả đứng đầu Cửu Châu có mấy người có thể là đối thủ của anh?
Trong mắt Dương Chấn, đấu với mấy người được gọi là cao thủ nhà họ Ngụy này giống như trò đấu súng giữa người lớn với trẻ con.
Nếu như không phải Dương Chấn thu lại sức lực, sợ là mười mấy người này đều đã chết rồi.
“Cút về nói với Ngụy Thành Châu, đợi tôi đến nhà họ Mạnh, sau đó sẽ tự mình tìm đến cửa!”
Ánh mắt Dương Chấn quét qua đám người kia, vô cùng lạnh lùng nói.
Nói xong, anh quay người đi lên xe, lần này không gặp bất kỳ trở ngại nào, đi thẳng về phía thành phố.
Cho dù Chu Kim Hảo thực sự đã chết, Dương Chấn cũng nhất định phải đưa được thi thể của bà ta trở về!
Không còn thi thể, Dương Chấn cũng phải đem được tro cốt về!
Nhà họ Mạnh, cũng phải trả giá cho chuyện này!
Cùng lúc này, trong thành phố, nhà họ Mạnh, trong một biệt thự.
Một chàng trai trẻ khoảng 30 tuồi ngồi trên chiếc ghế sofa bằng da thật cao cấp, trong tay cầm một ly rượu, tràn đầy sự cao quý, khẽ lắc.
Anh ta chính là một hậu bối xuất sắc nhất đời thứ ba nhà họ Mạnh, một gia tộc hào môn ở thành phố.
Đối diện với anh ta còn có một người còn trẻ hơn, mà phía sau còn có một người đàn ông thân hình vạm vỡ, khuôn mặt của người phương tây, cả người cơ bắp cuồn cuộn.
“Anh, anh nói xem, anh ta sẽ đến chứ?”
Chàng trai trẻ nhìn Mạnh Huy, khuôn mặt mang theo sự nghi ngờ hỏi.
Nếu như Dương Chấn ở đây, nhất định sẽ nhận ra chàng trai trẻ này, chính là người bán đấu giá với anh ở Mạnh Ký và từng có ân oán với anh, Mạnh Xuyên.
Chỉ là ở nhà họ Mạnh, địa vị của Mạnh Xuyên kém xa Mạnh Huy.
Khóe miệng Mạnh Huy hơi nhếch lên: “Theo tình báo mà tôi nhận được, người này rất ngông cuồng, lại tư kiêu, tôi nói đã giết chết mẹ vợ của cậu ta, cậu ta nhất định sẽ đến!”
Mạnh Xuyên nhìn người đàn ông to lớn đứng phía sau Mạnh huy, có chút lo lắng nói: “Anh, chỉ có một mình Solo, có thể giết được Dương Chấn không?”
“Lúc trước đấu giá ở Mạnh Ký, anh ta tiện tay phóng ra một chiếc bút ký tên đã có thể giết chết được Trang Tất Phàm cách đó mấy chục mét.”
“Thân thủ của anh ta vô cùng đáng sợ, nói không chừng còn mạnh hơn Tiền Bưu ở bên cạnh anh ta.”
Mạnh Huy cười, nhìn về phía người đàn ông vạm vỡ: “Solo, cậu thể hiện một chút đi!”
Khuôn mặt Solo trông có vẻ u ám, đột nhiên giẫm lên mặt đất một cái.
“Ầm!”
Một tiếng động lớn vang lên, chỉ thấy chỗ anh ta vừa mới giẫm qua, sàn nhà bằng đá cẩm thạch cao cấp đã vỡ nát.
Nhưng đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là rõ ràng có một dấu chân bị lõm xuống.
“Cậu Xuyên yên tâm, có tôi ở đây, cho dù 10 Dương Chấn tôi cũng có thể giết chết hắn một cách dễ dàng!”
Solo nói một cách đầy kiêu ngạo.
“Haha, được!”
Mạnh Xuyên đột nhiên cười lớn: “Có Solo, Dương Chấn nhất định sẽ chết!”